Nói về những cuộc kỳ ngộ trong cuộc đời Lý Vị, hắn chưa từng đối mặt với một người nào như vậy cả.
Khi thì buồn tủi ưu sầu, khi thì thông tuệ biết lễ nghĩa, khi lại được chiều quá rồi đâm tùy hứng, càng lúc càng khó chiều.
Lấy nàng ra so sánh với Trường Lưu, có thể thấy rõ Trường Lưu ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn hẳn, bé đến lớn chẳng bao giờ khiến hắn phải lo lắng.
Ban ngày bệnh tình của Xuân Thiên đỡ hơn được đôi chút, chỉ là người vẫn uể oải cạn sức.
Ban đêm sốt cao hôn mê, hô hấp dồn dập, lặp đi lặp lại mãi không dứt.
Cứ mỗi khi hắn thấy có vẻ ổn lên rồi, thì nàng lại chuyển biến theo hướng xấu đi.
Tình hình này kéo dài suốt ba ngày liên tiếp.
Lý Vị đã thử gần như tất cả các loại thảo dược trị bệnh mà hắn tìm được.
Lý nương tử ốm đau từ nhỏ, Lý Vị luôn mời thầy bốc thuốc cho Lý nương tử, hết năm này qua năm khác, lâu dần căn bệnh mọc rễ bám trong người.
Xét cho cùng hắn cũng không phải người có chuyên môn, chỉ biết bó tay hết cách.
Ban đêm hầu như nàng đều ở trong trạng thái mê man, Lý Vị sợ nàng bất tỉnh nên buộc phải túc trực ngay bên cạnh không rời nửa bước.
Hắn đã từng thức đêm, nhưng lúc này đây lại có cảm giác mệt mỏi hơn cả thức đêm.
Hai mắt Xuân Thiên nhắm nghiền, lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nàng kéo tay áo hắn, khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt trong suốt: "Cha ơi, con xin lỗi..."
Lý Vị thấy nước mắt nàng tuôn lã chã, từng giọt từng giọt kéo dài thấm đẫm hai bên thái dương, bèn nhẹ nhàng gọi nàng: "Xuân Thiên, Xuân Thiên."
Nàng đắm chìm trong cơn ác mộng không tỉnh lại, khe khẽ lẩm bẩm, nức nở mãi chẳng ngừng.
Hắn thở dài một hơi, sờ vào phần tóc mai ươn ướt của nàng, "Nữu Nữu, cô mở mắt ra nhìn xem."
Hắn gọi liên tục mấy tiếng, bấy giờ Xuân Thiên mới mở được mắt.
Nàng nửa tỉnh nửa mê, đảo cặp mắt mờ sương nhìn bốn phía chung quanh.
Thấy Lý Vị bên cạnh mình, nàng mấp máy môi: "Lý Vị...!đây là chỗ nào..."
"Đang trên đường đến Y Ngô, đi tìm cha của cô."
"Còn phải đi rất xa nữa sao?"
"Không xa."
"Tại sao ngài lại đi cùng tôi chứ..."
Hắn trầm mặc.
"Ta không thể nhìn cô tự đi tìm cái chết." Hắn trả lời nàng, "Cô không được tới đây."
"Rất nhiều lần tôi đã suýt chết.
Lúc qua Hoàng Hà, thiếu chút nữa đã bị nước sống nuốt chửng, là người ở trên đã dùng dây thừng kéo tôi lên; đổ một trận bệnh ở Lan Châu, là sư phụ trong am ni cô đã giúp đỡ tôi; gặp mã phỉ ở Hồng Nhai Câu, là ngài đã ra tay cứu tôi.
Sao tôi lại có nhiều vận may đến vậy chứ..."
Nàng thôi khóc, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, thần sắc hiện nét mỏi mệt.
Hồi lâu sau, nàng cất giọng yếu ớt: "Lý Vị, nếu có một ngày tôi không kiên trì được nữa, bỏ mạng trên đường, ngài có thể thiêu tôi thành tro, rải theo hướng cha tôi chết trận được không?"
"Cô sẽ không chết đâu." Hắn mỉm cười, "Ta sẽ đưa cô bình an trở về."
Nàng nghiêng đầu, xuyên qua kẽ hở của lán gỗ, chỉ nhìn thấy được ánh hồng mỏng manh của đống lửa phía ngoài kia, nàng nói chầm chậm: "Dưới nơi chín suối, tôi gặp cha, không biết ông có chịu nhận tôi hay không nữa..."
"Tôi đi lâu như thế, không dám nói cho bất kỳ ai...!cha của tôi, là bị tôi hại chết..."
"Là lỗi của tôi..."
"Sau khi cha qua đời, mẹ bị Vi Thiếu Tông bắt vào Vi phủ."
"Có một lần mẹ từ Vi phủ trở về thăm tôi, tôi nghe thấy cậu và mẹ nói chuyện.
Mẹ nằm nhoài ra bàn khóc, mẹ nói Vi Thiếu Tông thấy sắc nảy lòng tham, gạt bỏ cương thường luân lý.
Hóa ra trước khi cha tôi mất, hắn ta đã chòng ghẹo mẹ tôi.
Tới khi mẹ tôi thành góa phụ, còn chưa thờ chồng được một trăm ngày, hắn ta đã vội vàng bắt mẹ tôi đi.
Cậu khuyên mẹ phải hết sức nhẫn nại, mẹ lại đành ngậm đắng nuốt cay về Vi phủ."
"Sau đó Vi gia bị xét nhà, các đảng phái Vi gia bị nhổ tận gốc.
Mẹ nương nhờ vào Tĩnh vương.
Từ đó về sau có một lần, Tĩnh vương và cậu tôi nghị sự trong thư phòng, khi đó tôi trốn sau giá sách trong thư phòng, nghe Tĩnh vương và cậu nói đến một vụ án.
Một người họ hàng xa của Vi gia tên là Diệp Lương, sau khi Vi gia rớt đài, người này vì dính án tham ô quân lương nên bị tống vào ngục, cuối cùng chết trong ngục tù.
Trước lúc chết người này viết thư thuật lại tội xưa, liên quan tới án oan năm ấy, mấy năm trước người này từng nhậm chức Quả Nghị đô úy của quân Y Ngô, ông ta...!từng là quan trên của cha tôi."
"Năm Cảnh Nguyên thứ sáu, Diệp Lương nhận được một lá thư của Vi Thiếu Tông.
Sau đó cha nghe theo lệnh Diệp Lương, dẫn binh tấn công doanh của địch trước, nhưng lại chẳng đợi được những gì đã giao ước sẵn...!Cha tôi rõ ràng là nghe lệnh làm việc, cuối cùng chết trận, lại bị mang tội làm trái mệnh lệnh."
"Hóa ra là do Vi Thiếu Tông thèm muốn sắc đẹp của mẹ tôi, nên đã mưu hại cha tôi, khiến mẹ tôi trở thành góa phụ, mất trượng phu, cắt đứt những nhớ nhung, cướp mẹ tôi đi một cách danh chính ngôn thuận."
"Tĩnh vương hỏi cậu tôi về chuyện năm đó Vi Thiếu Tông cướp người, cậu ấp a ấp úng không dám trả lời.
Sau cùng cậu tôi mới nói, từ lâu cậu đã biết người hại cha tôi chính là Vi Thiếu Tông, song lại bị bức ép dưới uy quyền của Vi gia, nên không dám hé môi nói nửa lời, càng không dám để mẹ tôi biết được sự thật.
Cậu mợ tôi, biết rõ Vi gia là hung thủ, thế mà vẫn đưa mẹ tôi vào Vi phủ."
"Tĩnh vương không muốn mẹ nhớ mong tình xưa nữa, cũng không muốn dính vào vụ án năm ấy, năm lần bảy lượt nhắc nhở cậu, không thể để việc này bị mẹ tôi biết, phải giấu bà mãi mãi."
"Không một ai nhớ đến oan khuất của cha tôi, mẹ yếu đuối chẳng nơi nương tựa, không làm gì được cả, không biết chút gì cả..."
Xuân Thiên giơ tay che mặt mình.
Tiết phu nhân mẹ của nàng xinh đẹp động lòng người.
Có một lần ra ngoài, đi trên đường bị Vi Thiếu Tông trông thấy.
Vi Thiếu Tông vừa gặp đã cảm mến, dò la nghe ngóng khắp nơi mới biết đó là cô em gái của một viên quan họ Tiết.
Tiếc rằng lại là phụ nữ đã có chồng, trượng phu ở trong quân, cùng con gái dựa vào nhà anh trai sống cho qua ngày đoạn tháng.
Vi Thiếu Tông tìm cách dụ dỗ Tiết phu nhân, dây dưa trêu chọc mấy bận, song lần nào cũng thất bại.
Tiết phu nhân nhu nhược lâm cảnh hoang mang, bị hắn ta quấy rối liên tục, dẫu thấy vô cùng phiền phức, nhưng không dám đắc tội: "Thiếp là đàn bà có chồng, phu quân làm việc trong quân.
Phu quân nhà thiếp oai hùng lẫm liệt, thiếp cảm tạ tấm lòng thành của công tử, khuyên công tử hãy buông tay, như vậy mới tốt."
Trong lúc Vi Thiếu Tông nổi cơn giận, vừa khéo chiến sự ở biên cương nổ ra dồn dập.
Biết trượng phu của người đàn bà này ở trong đó, hắn ta bèn thổi gió tới tai tâm phúc trong quân.
Chỉ một câu nhẹ nhàng thôi, đã khiến cho người đàn bà trẻ tuổi mất chồng, cuối cùng chớp thời cơ chiếm vào trong tay mình.
Người cậu bám vào Vi phủ đã đánh hơi được huyền cơ trong đó, sẵn sàng chắp tay dâng em gái của mình cho Vi phủ.
"Sau khi tôi và mẹ dọn vào nhà cậu, mẹ không muốn nghe mợ nhiếc móc, nên từ đầu chí cuối không bước ra khỏi cửa, có việc gì thì chỉ sai thị nữ đi thay, nên sao mẹ có thể có bị Vi Thiếu Tông bắt gặp được.
Sau đó có một lần nọ, tôi gặp thị nữ Lan Hương của mẹ tôi, cô ấy sớm đã bị cậu tôi đuổi đi.
Lan Hương kể rằng vào tiết Hoa Triêu năm Cảnh Nguyên thứ sáu, cô ấy phải giao một xấp khăn đến tú phường bán lấy tiền.
Không khéo là ngày đó bụng bị đau dữ dội, đành phải xin nghỉ với mẹ tôi.
Mẹ tôi khổ não, vì tiết Hoa Triêu, con gái trong nhà nhất định phải có trâm liễu vàng, cỏ bội lan, còn phải ăn bánh hoa nữa.
Khi ấy tôi rất ngưỡng mộ các chị ở nhà cậu chẳng thiếu thốn thứ gì, lại thích nhất là ăn bánh hoa của cửa hàng Thẩm gia, nên cứ mãi quấn lấy mẹ đòi mua.
Nhưng hoàn cảnh túng quẫn, phải chờ lấy tiền bán khăn rồi mới mua bánh hoa cho tôi ăn được."
"Mẹ không muốn làm tôi thất vọng, nên dứt khoát tự ra ngoài một mình.
Bà không nỡ bỏ tiền thuê xe lừa, vì vậy đã đi bộ đến thẳng tú phường.
Chính trên con đường ấy, đã gặp Vi Thiếu Tông..."
"Vốn là tại tôi...!Nếu không phải tôi nằng nặc đòi mẹ mua bánh hoa, mẹ tôi sẽ không ra ngoài, sẽ không bị Vi Thiếu Tông chòng ghẹo.
Cha tôi sẽ không bị hại, mẹ tôi cũng sẽ không bị bắt vào Vi phủ, cuối cùng bỏ tôi lại mà đi..."
"Đều là lỗi của tôi...!Tôi mới là đầu sỏ gây chuyện cuối cùng."
Nàng co vai, thu người mình thành một cục nho nhỏ, lẳng lặng rơi lệ giữa màn đêm cô tịch.
"Thế nên cô mới không sợ gian nan, bất chấp hậu quả, nhất quyết muốn tới nơi này bằng được?" Giọng của Lý Vị nhẹ nhàng hết mức, "Cô từ Trường An ngàn dặm xa xôi đến, ôm theo lòng một hai muốn chết, tìm di cốt của cha cô về, chuộc tội cho mình ư?"
"Tôi không thể để thi cốt của cha rơi rớt chốn hoang dã, cũng không thể tha thứ cho bản thân mình."
"Đứa nhỏ ngốc." Hắn thở dài, "Tạo hóa trêu ngươi, tại sao đến cùng cô lại là người phải gánh chịu những điều ấy.
Cô mới là đứa bé vô tội nhất kia mà..."