Nàng cẩn thận bưng chén thuốc trong tay, thảo dược bốc hơi nóng nghi ngút, khuôn mặt nàng mờ đi sau làn khói trắng xóa.
Xuân Thiên thổi thuốc cho đỡ nóng, chậm rãi nhấp một ngụm.
"Sức khỏe Vân tỷ yếu ớt, lúc mang thai còn mắc bệnh, sau khi hạ sinh Trường Lưu thì cả hai mẹ con đều bệnh.
Thuốc thang liên miên không ngày nào dứt, uống một thời gian dài mới tốt lên được đôi chút.
Trường Lưu là người kế tục hương khói của Lý gia, trong nhà chăm nom rất kỹ.
Đến khi thằng bé hai ba tuổi, Vân tỷ mới đồng ý để nó xuống đất tự đi.
Cho nên Trường Lưu mới thích yên tĩnh, tính tình cũng nhẹ nhàng hơn." Lý Vị cười nói, "Thằng bé giống mẹ, so ra hồi còn nhỏ ta còn ồn ào hơn cả nó."
"Phần lớn thời gian cha đều vắng nhà, trong nhà chỉ còn lại ba người là ta, Vân tỷ, mẹ nuôi.
Mẹ nuôi Kim thị vốn là Tỳ kheo ni ở chùa Đôn Hoàng, sau đó các quan đã bỏ Phật truyền bá Đạo giáo, tháo dỡ chùa, hòa thượng và ni cô hoàn tục, một nửa tăng lữ của Đôn Hoàng bị đuổi đi.
Mẹ nuôi về nhà lấy cha.
Bà lớn hơn cha mười tuổi, tính cách hài hước dí dỏm, là một người phụ nữ tùy hứng.
Có thể do hồi trẻ ở chùa quen thanh đạm, nên ở nhà thích nhất là uống rượu ăn thịt, hút thuốc lá."
"Ta được mẹ nuôi nuôi lớn, bà dưỡng dục ta như con trai ruột thịt.
Vì Vân tỷ yếu người lắm bệnh, vậy nên mẹ nuôi đã cố gắng hết sức rèn luyện cho ta một thân thể khỏe mạnh.
Bà thích nhất là nhìn ta trèo cây, bắn cung, phi ngựa, đuổi dê, từ đó hình thành cá tính bướng bỉnh nghịch ngợm của ta.
Xuân sang, băng tuyết ở Kỳ Liên Sơn tan, nước đá cuồn cuộn chảy quét qua núi đá, ta xắn tay áo tìm ngọc thạch Kỳ Liên trong nước.
Ngày mùa hè trong núi có chim rừng kêu ríu rít, khắp núi đâu đâu cũng có thú, có thể cưỡi ngựa đi săn.
Mùa thu trái quả trong rừng đã chín đều, hái đem ra chợ bán cũng đổi được rất nhiều tiền.
Vào đông có thể bắt thỏ trong tuyết, bắt hoẵng nai mang về nhà phơi nắng làm thịt khô.
Ta khi đó, cũng coi như là vua của đám trẻ con, rất có tiếng ở thành Cam Châu."
Lý Vị cười dịu dàng, nét mặt toát lên niềm kiêu hãnh.
"Sau đó thực sự là nghịch quá thể, suốt ngày lang thang ngoài đường không về nhà, nên mẹ nuôi lại dạy ta tập viết đọc sách, tu tâm dưỡng tính, bắt ta ở nhà chép kinh Phật cho bà.
Bà không khéo việc nhà, không thạo những chuyện hằng ngày, rất nhiều việc trong nhà đều do Vân tỷ gánh vác.
Sức khỏe Vân tỷ không tốt, một khi bệnh là nằm liệt giường, không lo được chuyện củi gạo dầu muối, thường bỏ nấu ít ăn.
Mẹ nuôi ra ngoài mua đồ, hay mua ngũ cốc cũ, gạo mốc, củi ướt, thịt thối về nhà.
Sau đó, ta dần hiểu chuyện hơn, bắt đầu đỡ đần việc nhà."
"Thời điểm mười hai mười ba tuổi, ta không muốn ở hoài trong nhà, bèn theo cha đi cùng thương đội.
Cha vào Nam ra Bắc nhiều năm, các quận các phủ đều đã đi qua, ông lại giỏi trông nom gia súc nhất, rất nhiều thương nhân ở thành Cam Châu thích nhờ ông đưa xuất hành.
Ta theo ông coi sóc đàn gia súc chở hàng, đi từ Nam chí Bắc vài năm, chưa đâu là chưa gặp, chưa gì là chưa nghe."
Xuân Thiên lấy chiếc còi đồng vàng óng từ trong người ra, móc nó trên đầu ngón tay: "Đây là còi của đại gia thời đó sao?"
"Đúng vậy." Lý Vị gật đầu, nhìn chiếc còi đồng thau kia chăm chú, "Đó vốn là còi gọi đàn gia súc, về sau không cần đến nữa, ta vẫn luôn mang theo bên mình."
Xuân Thiên vuốt ve chiếc còi nhuốm màu thời gian, kiểu dáng tinh tế giản đơn.
Ban đầu nó treo trên người một cậu thiếu niên nhỏ bé, qua nhiều năm sử dụng, đường hoa văn đã bị mài nhẵn, màu sắc cũ kỹ, toát lên sự sáng bóng mềm mại theo năm tháng.
"Sau đó mẹ nuôi mắc bệnh tuổi già, trong nhà chỉ còn mỗi mình Vân tỷ, cha cũng kiệt sức, quyết định về nhà dưỡng lão.
Mười bảy tuổi ta lấy Vân tỷ.
Trong hai năm ấy vùng Hà Tây và Thổ Phiên xung đột không ngừng, người Thổ Phiên ngang ngược hung tàn, phóng hỏa, giết hại, đánh cướp, không chuyện ác nào là không làm.
Bấy giờ Đột Quyết thừa lúc loạn lạc gây rối, quấy nhiễu Hà Tây, Tây Vực.
Thổ Phiên và Đột Quyết thậm chí còn đánh nhau trên đất của người Hán, cướp bóc, bắt người Hán làm nô lệ.
Vì vậy triều đình đã ráo riết trưng binh Hà Tây.
Khi đó tài bắn cung của ta không tệ, cũng không chịu được cảnh đồng bào bị sát hại, bèn đến quân trướng gần nhất ở Qua Châu, báo danh vào quân ngũ.
Ở trong quân sáu năm, chiến tranh kết thúc, ta rời quân trở về, về lại Cam Châu."
Lý Vị thong thả kể hết, thở hắt ra một hơi, thu tầm mắt, hơi giương cằm, ra hiệu cho Xuân Thiên: "Thuốc nguội rồi, mau uống đi."
Xuân Thiên cất còi đồng vào, uống cạn chén thuốc giải nhiệt: "Năm thứ hai sau khi cha mất, hai đội quân Bắc Đình và Hà Tây, tổng cộng là mười vạn quân mặc áo giáp sắt đánh tan Đột Quyết.
Đột Quyết bị dồn về núi Thiệt La Mạn vùng Nha Hải, quân ta giành được toàn thắng.
Sau đó các quốc gia Tây Vực lần lượt thần phục, khơi thông đường Y Ngô, có phải chính lúc này đại gia trở về thành Cam Châu không?"
Lý Vị gật gật đầu: "Đúng thế." Hắn đứng dậy, sải bước đi: "Uống thuốc xong cô vào buồng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi loanh quanh đây tìm ít củi."
Nàng yên lặng dõi nhìn bóng lưng Lý Vị phóng ngựa chạy xa, tay áo lất phất, người như bay lên.
Hắn ở trong quân sáu năm, cuối cùng lặng lẽ trở về nhà, cũng có những chuyện không muốn người biết ư?
Tinh thần Xuân Thiên tốt lạ, không hề uể oải.
Thấy con ngựa đỏ thẫm của mình ngoan ngoãn gặm cỏ bên cạnh, nàng bèn tiến lên vỗ vỗ người nó.
Mấy ngày nay, nó và Truy Lôi như hình với bóng, giờ Truy Lôi đi xa, chủ nhân lại ở ngay trước mắt, trông nó có vẻ khá háo hức, muốn được bay nhảy.
Địa thế vùng hoang dã này bằng phẳng rộng lớn, cỏ cây thưa thớt, là sự kết hợp giữa sa mạc, thảo nguyên, núi đá.
Muỗi không nhiều, ngựa mà chạy thì sẽ vô cùng thoải mái.
Tuy đang là mùa hè nắng chói chang, nhưng phần nhiều thời gian không thấy nóng bức chút nào, nhiệt độ tương đối dễ chịu.
"Đợi họ về đã." Xuân Thiên vuốt ve con ngựa đã giơ cao vó, "Đợi Truy Lôi về, sẽ để nó dẫn mày chạy đi chơi."
Hắn mang về một cành hắc mai biển tươi tốt, trên cành chi chít những quả hắc mai biển vàng tươi, màu sắc rực rỡ, hệt như hòn ngọc, Khấu Diên Anh thích nhất là ăn món ấy.
Xuân Thiên nhận lấy cành hắc mai biển, cắn một miếng mọng nước, vị chua chua ngọt ngọt tức khắc tan trong miệng.
Cơn thèm ăn ập đến, nàng cũng ăn nhiều hơn.
Lý Vị thấy tình trạng ổn định của nàng vẫn luôn duy trì đến hiện tại, lòng cũng nhen nhóm niềm vui.
Tối hai người ăn no, rốt cuộc Lý Vị cũng có thời gian rỗi rãi, hắn lấy túi rượu của mình ra uống một ngụm, đối mặt với ánh trăng, tán gẫu cùng nàng đôi câu.
Trước khi ngủ Xuân Thiên có uống thuốc, nửa đêm không còn thấy người phát sốt khó chịu, chỉ là da thịt nong nóng ngứa ngáy.
Nàng nằm trên giường đá thiêm thiếp, lăn qua lộn lại, lật tung thảm nỉ ra.
Lòng bàn tay hơi ngứa, nàng cọ xuống chiếc giường đá lạnh băng, lại cảm giác ngón tay lướt qua những đường khắc rất mảnh, khoảng cách đều đặn, độ sâu bằng nhau.
Cơn tò mò dâng lên, nàng sờ kỹ hơn, một hai ba bốn năm...!hình như có mười đường dao bén khắc.
Trong buồng