Nghe thấy lời này, Lâm Hề Trì dừng lại, có chút phản ứng không kịp.
Thực mau, nàng a một tiếng, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, vất vả mà đem bình nước đưa cho cậu.
Hứa Phóng duỗi tay nhận, cầm một lát liền để trên mặt đất, cúi đầu, biểu tình như là tự hỏi.
Nhất thời nhận lời nhanh, nhận được rồi cậu cũng không biết nên uống ra sao.
Lâm Hề Trì xoa bóp cánh tay nhức mỏi, đột nhiên cảm thấy chính mình này một đường mỏi mệt không có uổng phí, nàng dùng đầu ngón tay chọc cái chai, cười hì hì nói: “Cậu muốn ngày mai mình còn có thể mang.”
“……” Hứa Phóng da đầu tê dại, cũng không biết bà cô này suy nghĩ cái gì, muốn mắng nàng tỉnh táo lại, nghĩ đến biểu tình vừa rồi của nàng, không biết sao lại không mắng được.
Chỉ có thể nhỏ giọng, dùng giọng thương lượng nói với nàng: “Tôi uống không hết nhiều như vậy.”
“A ——” Lâm Hề Trì đột nhiên cũng ý thức được vấn đề này, cúi đầu nhìn kia bình nước to, rất nhanh nghĩ ra cách, “Không vấn đề, cậu có thể mang về uống.”
Hứa Phóng: “……” Có chút đạo lý.
Cậu vừa chơi bóng xong, xác thật cũng khát.
Hơn nữa cậu cũng không hiểu được Lâm Hề Trì suy nghĩ cái gì, không hề so đo với nàng.
Nghĩ nghĩ, Hứa Phóng đột nhiên cười lên tiếng, lắc lắc đầu, cũng không biết đang cười cái gì, theo sau liền đứng dậy ngồi vào nàng bên cạnh vị trí thượng, đem bình nước nhắc lên.
Lâm Hề Trì chờ mong mà nhìn chằm chằm hắn.
Đến lúc cậu mở nắp bình, chuẩn bị đem bình nước giơ lên, muốn bắt đầu uống lên, nàng biểu tình sửng sốt, rốt cuộc phản ứng lại ——
Nếu Hứa Phóng muốn uống bình nước nàng mang đến, là phải bê bình to lên đầu để uống.
Cái kia hình ảnh có chút đáng sợ.
Nếu cậu không cẩn thận cầm không chắc, bình nước sẽ trực tiếp dội lên đầu cậu, hoặc là không đổ nước ra uống được, bình nước nặng 5kg này như tảng đá đập vào người cậu.
Cho nên hoặc là dội ướt như tắm, hoặc là bị thương vào bệnh viện.
Hai hậu quả này không có một cái nào là nàng có thể thừa nhận.
“Chờ một chút.” Lâm Hề Trì đột nhiên gọi lại cậu.
Thấy động tác Hứa Phóng thật sự dừng lại, nàng mới yên lòng, bắt đầu lục cặp sách, thực mau liền từ bên trong lấy ra một cái ống hút, lúc trước mua sữa chua không cẩn thận lấy thừa.
Ống hút đại khái dài 15cm.
Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, đem ống hút đưa cho cậu: “Lấy cái này uống đi.”
“……”
Cậu làm sao đây?
Chung quanh tất cả đều là bạn bè quen biết, người xem cũng hầu hết là bạn học, cậu đang ôm một bình nước, dùng một ống hút rất trẻ con mà uống nước?
Hình tượng này trước mắt mọi người không phải rất đàn bà sao.
Hứa Phóng khinh thường mà liếc nàng một cái, nhận ống hút, thoải mái mà nâng bình nước lên, một hơi uống hết một phần mười.
Hầu kết cậu lên xuống, sau đó dùng mu bàn tay lau nước còn đọng trên môi.
Tóc đen mắt lạnh, da trắng môi đỏ.
Trước kia sao nàng không nhận ra cậu đẹp như vậy.
Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên cũng cảm thấy hơi khát, nàng đừng qua mắt, thật sâu thở hắt ra, dùng tay quạt quạt mặt mình.
Hứa Phóng đóng nắp bình nước, đem bình bên chân.
“Nóng?” Chú ý tới hành động của nàng, Hứa Phóng nhướng mày, lại nhấc lên vạt áo lau mồ hôi trên mặt, lộ ra đường cong cơ bụng rõ nét, tâm tình nhìn qua thật ra khá tốt, “Tôi cũng chưa kêu nóng.”
“À, đúng vậy.” Lâm Hề Trì nhìn cậu một cái, thả tay xuống, mặt không đổi sắc mà nói dối, “Bình nước hơi nặng, cầm rất vất vả.”
“Lâm Hề Trì.” Hứa Phóng đột nhiên gọi nàng.
“A?”
“Ngày mai mang chai nước bình thường.”
“……” Lâm Hề Trì dừng một chút, “À.”
-
Nghỉ ngơi kết thúc, bắt đầu nửa cuối trận, Hứa Phóng cũng vào sân một lúc.
Lần này vào sân, trạng thái của cậu tốt hơn không ít, không ngừng tấn công.
Lâm Hề Trì nhìn bộ dáng cậu ở trên sân thi đấu, trộm nhìn thoáng qua phía sau.
Tân Tử Đan còn ngồi ở hàng thứ 2, chú ý tới ánh mắt nàng, còn thực có ý tốt mà cùng nàng cưới nhẹ.
Lâm Hề Trì thu hồi tầm mắt.
Nghĩ đến lời vừa rồi của Hứa Phóng, nàng đột nhiên cảm thấy mình thắng ở trên vạch xuất phát khi theo đuổi cậu.
Quan hệ một thân thiết, liền đưa nước cho Hứa Phóng, đưa thành một thùng đều có thể thành công.
Nhưng phải làm sao bây giờ.
Tóm lại nàng cảm giác nếu trực tiếp thổ lộ cùng Hứa Phóng.
Đại khái phản ứng Hứa Phóng là: Anh em thân thiết nhiều năm đột nhiên thổ lộ, tôi nên làm cái gì bây giờ.
Lâm Hề Trì nhìn Hứa Phóng trên sân, rầu rĩ mà gãi gãi đầu, bắt đầu tự hỏi làm thế nào để Hứa Phóng để ý khác biệt giới tính giữa hai người.
Đưa nước việc này, dựa vào tính cách Hứa Phóng, Lâm Hề Trì cảm thấy cách làm cần khác so với người khác đặc biệt một chút.
Nhưng hiện tại cách này đã sai rồi.
Vậy lát nữa khen cậu có phải nên giống người khác.
Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì nhìn nơi khác.
Rất xa, có thể nhìn thấy một cô gái tặng nước cho một nam sinh vừa được thay ra, không biết đang nói cái gì, đôi tay nắm lại đặt ở trước ngực, trên mặt sùng bái mà kiêu ngạo.
Gương mặt đỏ bừng, hai mắt cũng sáng như sao.
Có điểm đáng yêu.
Mà chàng trai đứng đối diện cô gái, cao lớn, cũng bộ dáng rất thẹn thùng.
Lâm Hề Trì nghiêng đầu suy tư, theo sau nàng liếm liếm khóe môi, giơ lên tay, vụng về học hành động và thần thái của cô gái kia.
-
Khi hết sức, Hứa Phóng mới rời sân.
Cậu ngồi trở lại bên cạnh Lâm Hề Trì, thở phì phò, cũng chưa nói gì, chỉ là cầm lấy bình nước dưới đất bắt đầu rót vào miệng.
Lâm Hề Trì hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, làm theo bộ dáng kia: “Oa! Thí thí cậu quá lợi hại đi! Thật sự quá tuyệt ——”
Nghe tiếng, Hứa Phóng nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ngay lập tức chú ý tới vẻ xấu hổ của nàng.
Ngụm nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra, lập tức đem bình nước đặt trên đùi, ho khan kịch liệt.
Khi hết sặc, Hứa Phóng mới nhỏ giọng mắng.
“Mẹ kiếp sợ