Tết nguyên đán, Triệu Văn Bác và Giản hân Bồi tổ chức hôn lễ linh đình ở nhà hàng Đế Hào. Đế Hào trên danh nghĩ là sản nghiệp của ba Triệu Văn Bác, cho nên lần này kết hôn, dù trang trí hay món ăn và rượu trong bữa tiệc đều hết sức xa hoa. Ba Triệu Văn Bác là trùm bất động sản của thành phố A, Giản Mặc Thanh là hiệu trưởng của trường Nhất Trung, lại kiêm phó bộ trưởng Bộ giáo dục, hơn nữa nhà mẹ Chu Vân Tố vừa có tiền vừa có thế, cho nên ngoài bạn bè thân thiết ra, tiệc cưới còn mời không ít doanh nhân nổi tiếng của thành phố A, đại khái khoảng năm mươi bàn tiệc.
Giản Hân Bồi mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi xa hoa, đờ đẫn nhìn mình trong gương. Cô gái trong gương có gương mặt ngọt ngào tinh xảo, hơn nữa dưới bàn tay trang điểm tài tình tỉ mỉ của thợ trang điểm, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhưng nàng càng nhìn, càng cảm thấy mình xa lạ.
Cô em họ ở bên cạnh vừa khen ngợi vừa hâm mộ: "Chị họ, chị thật sự là cô dâu đẹp nhất trên đời. Aish, làm phù dâu cho chị, có lẽ cũng chẳng ai để ý tới em mất thôi."
"Bồi Bồi, con không cần căng thẳng quá, nên thả lỏng một chút, trên mặt nên cười lên mới đúng, đợi một lát nữa Văn Bác sẽ tới đón con." Chu Vân Tố ở một bên dịu dàng nói. Cho tới hôm nay bà mới thật sự buông lỏng lòng, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Từ giờ, Bồi Bồi và Tần Hàm Lạc sẽ không còn khả năng đến với nhau, hơn nữa, lần này đám cưới Bồi Bồi cũng không mời Hàm Lạc, vậy bà còn gì phải lo lắng đâu.
Hai người bọn họ ở bên cạnh cười nói, Giản Hân Bồi lại giống như hoàn toàn không nghe thấy. Sau khi hai nhà đã quyết định được ngày tổ chức hôn lễ, nàng liền biết chuyện này đã không thể thay đổi. Rõ ràng nàng đã sớm bắt đầu hối hận chuyện này, nhưng trong lòng lại vẫn thuyết phục chính mình, dù sao đã mất đi Hàm Lạc, có đến với ai cũng đều giống nhau, dù sao tất cả mọi người đều hy vọng nàng kết hôn, hơn nữa Văn Bác lại yêu nàng như thế. Nhưng ngày cưới ngày càng gần, lòng của nàng lại càng ngày càng khổ sở, nàng không kiềm được ngày ngày nhớ Tần Hàm Lạc, thậm chí có lúc còn bắt đầu ảo giác, mơ tưởng Tần Hàm Lạc sẽ đến tìm nàng, đưa nàng cùng nhau rời đi, như ngày ấy nàng kéo cô bỏ chạy khỏi thành phố A. Ngày ngày nàng đều đắm chìm trong sự ảo tưởng này, đến lúc tỉnh táo, lại đau xót muốn chết.
Hàm Lạc, chỉ cần cậu tới tìm mình, nói cho mình biết cậu yêu mình, mình sẽ không chút do dự đi theo cậu. Chúng ta rời khỏi nơi này, rời xa những kẻ đáng ghét đó, chúng ta sẽ không nghèo túng như năm đó, có thể tìm được một công việc tử tế có thể diện, sống một cuộc đời vui vẻ.
Trên mặt Giản Hân Bồi bỗng nhiên nở một nụ cười cổ quái, nàng như trở lại những ngày tháng ngọt ngày kia, mỗi tối cuối tuần, Tần Hàm Lạc đều đứng chờ dưới khu nhà nàng, sau đó khi nàng xuống thì vội vàng ôm chặt nàng.
Chu Vân Tố nhìn nàng không ngừng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ vừa lòng, nhưng bỗng nhiên liếc thấy chiếc lắc tay bạc trên cổ tay nàng, lại nhịn không được nói: "Bồi Bồi, con cứ đeo cái lắc tay đó mãi, có phải nên đổi cái khác không."
Giản Hân Bồi không có phản ứng, cô em họ liền lấy tay đẩy đẩy nàng: "Chị, dì đang nói với chị đó." Giản Hân Bồi phục hồi tinh thần, mờ mịt nhìn bọn họ. Phải rồi, không có Hàm Lạc, Hàm Lạc sao có thể đến đây, cô đã có Mễ Tiểu Nhàn, cô đã không còn yêu nàng nữa, sao còn có thể quan tâm nàng có kết hôn hay không, gần đây tinh thần của nàng hay mơ màng quá. Giản Hân Bồi cười cười tự giễu, trái tim lại đau đớn như bị kim đâm, đau đến thân thể khẽ run rẩy.
"Bồi Bồi, mẹ nói chiếc lắc đó có phải nên thay cái khác không, đeo nó trông hơi cũ nát, hôm nay là hôn lễ của con đó." Chu Vân Tố kiên nhẫn lặp lại.
"Lắc tay?" Giản Hân Bồi bỗng chộp lấy chiếc vòng tay, sắc mặt trở nên đề phòng: "Mẹ đừng mơ cũng muốn thay thế nó!"
"Bồi Bồi?" Chu Vân Tố không ngờ phản ứng của nàng lại mạnh như thế, ngạc nhiên nhìn nàng.
"Người trong lòng con, mẹ đều muốn dùng đủ biện pháp ép con và cậu ấy xa nhau." Giản Hân Bồi nhìn mẹ mình, vừa phẫn nộ vừa đau buồn: "Nhưng chiếc lắc tay này, mẹ đừng hòng lại cướp từ trên tay con đi!"
"Chị họ, chị..." Cô em họ ngơ ngác nhìn hai người, cảm thấy kỳ quái, người trong lòng, là ai? Chẳng lẽ không phải là anh rể họ hôm nay sẽ gả sao?
"Tiểu Lâm, con ra ngoài nói chuyện với bà ngoại và mẹ con đi, dì có mấy lời muốn nói với chị con." Chu Vân Tố nói với đứa cháu ngoại, hơi gật gật đầu.
Cô em họ tiểu Lâm vội vàng "dạ" một tiếng, nhẹ nhàng ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai mẹ con các nàng, Chu Vân Tố thở dài, ngữ khí vẫn rất ôn hoà: "Bồi Bồi, hôm nay là ngày vui của con, con đâu cần chỉ vì chiếc lắc đó mà tranh cãi với mẹ phải không? Vừa rồi em họ con ở đây, con xem con nói gì kìa, con bé nghe xong sẽ nghĩ thế nào?"
"Con chỉ nói thật mà thôi." Giản Hân Bồi hờ hững nói.
"Con..."
"Mẹ ở giữa gây khó dễ cho con và Hàm Lạc, hôm nay con mất cậu ấy, đều do mẹ làm hại!" Lòng Giản Hân Bồi đau xót, nếu nàng có thể vẫn ở bên cạnh Hàm Lạc, Hàm Lạc tuyệt đối sẽ không thay lòng, nước mắt nàng liền rơi xuống: "Hôm nay mẹ vui vẻ lắm phải không? Nhưng mẹ có biết lòng con đau khổ biết bao không? Sự vui vẻ của mẹ là đánh đổi bằng nỗi đau khổ của con đó!"
"Bồi Bồi, con cần gì vẫn phải cố chấp như thế, con đi theo Tần Hàm Lạc thì có thể có tương lai gì?! Con là đứa con gái duy nhất của mẹ, chẳng lẽ mẹ lại hại con à? Vì sao con không nghĩ thông hả!" Chu Vân Tố nổi giận, lại sốt ruột nói: "Còn nữa, hôm nay là ngày như thế, sao con có thể khóc hả, con nhìn mặt con lem nhem hết rồi, để mẹ gọi thợ trang điểm vào."
"Khóc thì sao, cùng lắm thì không cưới!"
"Con điên rồi chắc? Hôn nhân đâu phải trò đùa? Con muốn khiến nhà chúng ta trở thành trò cười à? Muốn ba con và nhà họ Triệu mất mặt sao?!" Chu Vân Tố dừng chân, kinh ngạc mà kích động.
"Tôi điên rồi, tôi đã sớm phát điên rồi, là mẹ ép tôi điên, cậu ấy cũng ép tôi phát điên! Ai sẽ để ý đến cảm nhận của tôi?" Trên mặt Giản Hân Bồi lộ ra nụ cười châm chọc, lẩm bẩm: "A đúng, còn có ba, ba yêu tôi như thế, sao tôi có thể khiến ông ấy mất mặt được? Nhưng cậu ấy không yêu tôi, cậu ấy thật sự không thương tôi nữa, nếu không thì vì sao cậu ấy không đến đón tôi? Vì sao cậu ấy không đến đưa tôi đi?"
Chu Vân Tố nghe những lời nói điên khùng của nàng, nhẫn tâm quyết định, đang chuẩn bị đi gọi thợ trang điểm, lại nghe Giản Hân Bồi ở phía sau gọi một tiếng: "Mẹ."
Bà quay đầu lại, Giản Hân Bồi nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ biết không? Vì mẹ là mẹ con, là người sinh thành dưỡng dục con, cho nên con luôn thầm nói với mình trong lòng, đừng hận mẹ, đừng hận mẹ! Nhưng mà, mẹ à, sau chuyện này, chúng ra rốt cuộc không thể lấy lại mối quan hệ mẹ con ngày trước nữa. Bởi vì, dù Hàm Lạc xa con, nhưng cậu ấy vẫn đang chặt chẽ chiếm giữ trái tim con, sau này, vĩnh viễn con sẽ không vui vẻ. Hôn lễ ngày hôm nay, không phải là hôn lễ con muốn, mà chính là do các người muốn."
Chu Vân Tố nhìn nàng, mọi nỗi vui sướng lại bị những lời này xoá sạch không còn bóng dáng tăm hơi, rốt cuộc không nhịn được, nước mắt tràn bờ mi.
***
Khoảng mười một giờ, đoàn xe nhà trai đến rước dâu, Triệu Văn Bác một thân Âu phục màu trắng, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, rạng rỡ. Hắn nắm tay Giản Hân Bồi, trong vòng vây của người thân bạn bè đi lên xe. Đoàn xe xếp thành một hàng dài, từ từ lăn bánh về phía nhà hàng.
Triệu Văn Bác không bận tâm có lái xe ở đó, ngơ ngác nhìn Giản Hân Bồi, từ đáy lòng nói: "Bồi Bồi, em thật đẹp, anh...anh cảm thấy rất hạnh phúc."
Tài xế ở phía trước nghe được chú rể nói chuyện, trên mặt cũng không kiềm được nở nụ cười. Giản Hân Bồi miễn cưỡng cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này Hàm Lạc đang làm gì? Có thể nào vì mình kết hôn cùng người khác mà trong lòng cô có chút khổ sở nào không? Không, sẽ không đâu, giờ bên cạnh cô đã có người khác rồi, cô đã thay lòng đổi dạ, cô tàn nhẫn như thế...
Giản Hân Bồi nhịn không được đè lên ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Bồi Bồi, em làm sao thế?" Triệu Văn Bác vội vàng đỡ nàng, hỏi.
"Không sao cả, chắc tối quay nghỉ ngơi không đủ, nên hơi khó chịu."
"Vậy giờ em tựa vào anh một lúc đi." Triệu Văn Bác muốn ôm nàng, nàng đã dựa vào cửa sổ, ánh mắt hắn bỗng nhiên liền ảm đạm.
Đoàn xe rốt cục tới nhà hàng, Triệu Văn Bác và Giản Hân Bồi đi vào trong đại sảnh, gặp phù râu và phù rể, đứng đó, chuẩn bị đón khách.
Hơn mười hai giờ, bạn bè và thân thích hai nhà bắt đầu lục tục đi vào, còn có rất nhiều người mà Giản Hân Bồi cũng không quen biết, không ngừng có người lại chúc mừng bọn họ, đưa tiền biếu, nàng có cảm giác ứng phó không nổi. Một khắc trước nàng còn đang nghĩ, nếu hôm nay Tần Hàm Lạc có thể đến đây, nói cho nàng biết cô còn yêu nàng, lòng đau khổ vì nàng kết hôn, nàng sẽ lập tức buông bỏ tất cả để đi cùng cô. Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành trước mắt, cùng với tình cảnh náo nhiệt phi thường lúc này, nàng lại không dám đảm bảo, dường như bây giờ nàng mới ý thức được, kết hôn thật sự không phải chuyện của hai người, mà là hai dòng họ, còn là chuyện của toàn bộ vòng xã giao của bọn họ, nàng không có dũng khí bỏ trốn trước mặt nhiều người như vậy.
Trong một khắc, nàng rốt cục ý thức được mình đã làm một quyết định vội vàng, hơn nữa không có cách nào để hối hận. Nhưng mà vì sao nàng phải hối hận? Dù sao đã chẳng còn gì nữa rồi! Nàng quật cường mím chặt môi, nhưng đến khi nàng nhìn thấy một nhà Tần Trọng tới, sắc mặt liền thay đổi. Mễ Tiểu Nhàn...Mễ Tiểu Nhàn lại cũng đến...
Nàng chỉ nói Triệu Văn Bác đừng mời Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn, lại quên còn có Mễ Tiểu Nhàn, đây cũng đồng dạng là người nàng không muốn gặp nhất, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Tâm tình Mễ Tiểu Nhàn có chút phức tạp, đi theo Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ. Vốn em không muốn tham gia đám cưới này, nhưng từ sau khi em và Tần Hàm Lạc tạm thời tách ra một thời gian, khi được nghỉ học, em vẫn đều ở nhà. Sáng sớm nay, Mễ Tuyết Tuệ liền dựng em dậy từ trong ổ chăn, nói mặc kệ thế nào em cũng phải tới tham dự hôn lễ của Giản Hân Bồi, nói gì mà Tần Hàm Lạc bị bệnh không thể tham gia, em làm sao cũng không thể vắng mặt, miễn cho nhà họ Giản nghĩ nhiều.
Thiệp mời nhà họ Giản đưa tới vốn là mời bốn người nhà Tần Trọng, nhưng Triệu Văn Bác đã lén xin lỗi Tần Hàm Lạc, nói vì tôn trọng ý của Giản Hân Bồi, không thể mời cô, cho nên hôm nay Tần Hàm Lạc liền cáo bệnh không tham dự, nhưng Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ cũng không biết nguyên nhân này, chỉ cho rằng Tần Hàm Lạc thật sự bệnh, cho nên mặc kệ Mễ Tuyểu Nhàn đưa ra lý do gì, cũng đều bắt em theo họ tới tham dự hôn lễ.
Bệnh? Chắc hẳn là tâm bệnh nhỉ? Trong lòng Mễ Tiểu Nhàn nghĩ vậy, không khỏi có cảm giác chua xót.
"A, Trịnh phu nhân, mọi người đã ở đây à." Mễ Tuyết Tuệ kéo Tần Trọng, cười chào một vị phu nhân tầm hơn bốn mươi muổi, sau đó đem một cái hộp nhét vào tay Mễ Tiểu Nhàn: "Đây