Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nức nở: "Em ghét ba chị đánh chị, chán ghét bạo lực. Huống chi...căn bản chị không làm gì sai cả, ông ngoại chị đã mất đi mẹ của chị, đã chịu đủ đả kích rồi, giờ người chỉ là một ông già cô đơn. Ba chị mất đi một người vợ còn có thể cưới mẹ em, nhưng ông thì chỉ có một người con gái duy nhất, rút cuộc không thể có cách nào lại có thêm một người nữa, chị vốn nên ở bên ông nhiều hơn."
Những lời em nói đúng là những gì Tần Hàm Lạc nghĩ, chính vì nguyên nhân này mà mỗi lần lễ tết mừng năm mới gì đó, Tần Hàm Lạc đều để ba lại, còn mình thì tới chỗ ông ngoại.
"Tiểu Nhàn, em đừng ghét ông ấy. Kỳ thật, aish! Mặc dù ông ấy có chút nghiêm khắc, lại cứng nhắc, cũng vô cùng bảo thủ, nhưng lại rất có trách nhiệm. Em phải tin tưởng, mẹ em là người phụ nữ tuyệt vời đến vậy mà có thể yêu ông ấy thì tuyệt đối có lí do của nó. Về phần em nói mẹ em chưa li hôn đã đi theo ông ấy, chuyện này tôi còn chưa biết rõ ràng, có điều, dù sao ông ấy giờ cũng là chồng của mẹ em, cũng là ba của chị, ông ấy...đối xử với em cũng không tệ lắm, em cố gắng sống hòa thuận với ông ấy, được không?"
"Uhm." Lần này mễ Tiểu Nhàn đặc biệt nhu thuận.
Mắt Tần Hàm Lạc rưng rưng lệ, đưa tay vuốt ve mái tóc em, nhớ tới mẹ mình, ông ngoại, lòng cô đặc biệt khổ sở, nhịn không được đem đầu Mễ Tiểu Nhàn ấn lên vai mình, nước mắt em rất nhanh đã thấm ướt áo cô.
Thời gian chậm chạp trôi qua, trong lòng hai người, chua xót lẫn nhu tình tràn đầy. Hương bạc hà lành lạnh nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Mễ Tiểu Nhàn khiến cho người ta say mê.
Hồi lâu sau, vẫn là Tần Hàm Lạc tỉnh ngộ trước, đây là đi thăm ông ngoại mà, sao có thể khóc được, nếu ông nhìn thấy hai mắt các nàng sưng húp thì phải giải thích thế nào đây? Nghĩ thế, cô vội buông Mễ Tiểu Nhàn ra, ngồi thẳng người, luống cuống tay chân lấy giấy ra lau nước mắt cho em, sau đó cũng vội vàng lau qua loa cho mình.
"Sao vậy?" Mễ Tiểu Nhàn cũng ngồi thẳng dậy, khó hiểu hỏi.
Tần Hàm Lạc vội giải thích: "Để lát nữa tới thành phố B, tôi không muốn ông nhìn thấy hai đứa mình như thế. Em mau lau nước mắt đi."
"Vâng." Mễ Tiểu Nhàn nhận lấy tờ giấy ăn, cẩn thận lau nước mắt cho mình.
"Tiểu Nhàn." Tần Hàm Lạc chần chừ nói: "Lúc gặp ông, em đừng kể chuyện ba đánh chị cho ông, ông sẽ nổi giận mất, hơn nữa về sau sẽ lại càng ghét ba chị."
Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được trợn mắt lườm cô: "Em không hiểu chuyện đến vậy sao?"
Tần Hàm Lạc ngượng ngùng cười: "Không phải, tôi chỉ sợ em không cẩn thận nhắc tới thôi."
"Lại đây, để cho em xem mặt chị đỡ hơn chưa."
Tần Hàm Lạc liền vội vàng nghe lời ghé sát lại, Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng sờ: "Ừ, còn hơi sưng, nhưng không sao, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được."
"Em yên tâm đi, tới thành phố B rồi chúng ta còn phải đi mua bánh Trung thu tặng ông nữa, tôi biết một cửa hàng bán bánh Trung thu rất ngon. Sau đó, mình đi tìm tiệm KFC nào đó, rửa sạch mặt mũi, ăn uống một chút rồi sau đó về nhà, đảm bảo ông sẽ không nhìn ra được." Tần Hàm Lạc như đã dự kiến trước nói.
"Ừ, chủ ý này không tệ." Trên mặt Mễ Tiểu Nhàn rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười, sau đó lại chu miệng: "Em hơi khát."
"Đây." Tần Hàm Lạc cười khẽ, lấy một bình nước khoáng từ trong ba lô ra, quơ quơ trước mặt em, ánh mặt trời hắt vào qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tươi cười sau khi khóc xong của Mễ Tiểu Nhàn, tươi trẻ mà quyến rũ, tất cả những điều này khiến cho tâm tình cô rất tốt.
***
Trong phòng khách, Mễ Tiểu Nhàn câu nệ ngồi, vẻ mặt khẩn trương hiếm có. Tần Hàm Lạc nắm tay em động viên, sau đó đầy mặt tươi cười, như lấy lòng ông ngoại nói: "Ông à, đây chính là Tiểu Nhàn con đã kể với ông, vâng...chính là con gái của dì Mễ." Nói xong liền thắc thỏm bất an nhìn biểu tình ông ngoại.
Tần Hàm Lạc đến khiến cho tâm tình ông ngoại vô cùng tốt, toàn bộ căn hộ rộng rãi này cũng tựa hồ nhiều thêm không ít sinh khí. Ông nghe được tên Mễ Tuyết Tuệ, hơi giật mình, cánh tay đang đưa nước trái cây cho hai nàng cũng khựng lại, hơi nghiêng người, tinh tế đánh giá Mễ Tiểu Nhàn một phen, thật lâu sau, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi hiền lành, tán thưởng nói: "Cô bé này thực xinh, hơi giống bà ngoại con thời trẻ..."
Mễ Tiểu Nhàn nghe được lời khen như vậy, khuôn mặt nhanh chóng nổi lên một tầng đỏ ửng, thoạt nhìn càng cảm thấy mê người.
Tần Hàm Lạc cũng mừng rỡ: "Thật thế ạ? Lần đó con nghe ông miêu tả bà ngoại xong cũng lập tức nhớ tới Tiểu Nhàn."
Ông thấy cô vui vẻ như vậy liền nhịn không được trêu: "Con nhóc này, ông đâu khen con xinh đâu, con mừng thế làm gì?"
"Con...con là mừng thay em ấy." Tần Hàm Lạc hơi xấu hổ, rồi lại lập tức bổ sung: "Em nấu ăn còn ngon hơn Tử Toàn cơ, ăn ngon lắm."
"Thật vậy sao?" Ông hứng thú nhìn Mễ Tiểu Nhàn: "Con gái thời nay biết nấu nướng cũng không nhiều, Hàm Lạc ngoài rán trứng ra thì cái gì cũng không biết, ta thường cảm thán, thời nay đời sau không bằng đời trước, lại nhớ tới lúc bà ngoại nó còn trẻ, may vá thêu thùa nấu nướng đều giỏi cả. Chính là Tử Toàn cô gái lần trước đến đây đã khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa."
Nghe ông ngoại nói xấu Tần Hàm Lạc, Mễ Tiểu Nhàn không nhịn được mím môi cười: "Ông ngoại, con nấu ăn thế nào thì ông phải nếm thử mới biết được, chị ấy nói không tính."
"Được được, tối mấy ông cháu mình cùng nhau làm vài món. Hàm Lạc vừa gọi tới đây, ông đã ra ngoài mua rất nhiều nguyên liệu về rồi." Ông ngoại vui vẻ ra mặt.
Chập tối, hai trẻ một già bận rộn trong bếp, Tần Hàm Lạc cùng ông nhặt rau rửa đồ, đặc biệt chịu khó.
"Tiểu Nhàn, con làm hai món rồi nghỉ ngơi đi, ông cũng có món tủ đấy." Ông vừa