Cùng ông ngoại đón một ngày lễ Trung thu tốt đẹp xong, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn liền trở lại thành phố A.
Trước cổng Nhất Trung, Tần Hàm Lạc khoác hờ ba lô, hai tay đút túi, hất hất cằm cười với Mễ Tiểu Nhàn: "Được rồi, mau vào đi, tắm rửa thoải mái một cái rồi lập tức đem theo quần áo trở lại trường."
"Chị thật sự không quay về sao?" Mễ Tiểu Nhàn hơi nhíu mày.
"Em không nhớ sao? Ba tôi bảo sau này tôi cứ sống cùng ông ngoại, không cần trở về căn nhà kia nữa, thế nên chắc mấy tháng tới tôi sẽ không về." Tần Hàm Lạc thản nhiên nói.
"Nhưng bác Tần giận quá nên mới nói vậy thôi mà, không phải chị nói chị cũng thương ông ấy sao?"
Tần Hàm Lạc nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng của mình. Yêu ông ấy, cùng khó chịu việc ông ấy đánh tôi lại là hai chuyện khác nhau. Được rồi, đi thôi." Cô chậm rãi lùi lại mấy bước, phất phất tay, sau đó xoay người.
Mễ Tiểu Nhàn đuổi theo vài bước: "Đợi đã!"
Tần Hàm Lạc quay đầu: "Làm sao vậy?"
"Nếu...nếu em muốn gặp chị thì phải làm sao? Ông ngoại nói...ông hy vọng chúng ta có thể thường xuyên tới thăm ông." Mễ Tiểu Nhàn hơi cụp mắt, thanh âm đặc biệt thấp.
"Việc này, chúng ta trao đổi số di động đi..." Nói tới đây, Tần Hàm Lạc nhịn không được tự vỗ đầu mình. Bởi vì Mễ Tuyết Tuệ sợ ảnh hưởng tới việc học tập của con gái nên vẫn không cho em dùng di động. Vừa nghĩ tới việc này, cô lại vội vàng sửa lại: "Để tôi nói cho em số của tôi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi."
Cô lấy một cây bút từ trong ba lô ra, lại xuất ra quyển sổ, chuẩn bị xé giấy, nghĩ nghĩ lại cất đi, khóe miệng cong lên một nụ cười tinh nghịch: "Em qua đây một chút."
Mễ Tiểu Nhàn nghi hoặc tới gần, bàn tay liền bị giữ chặt lấy, em ngây người nhìn cô, đã thấy Tần Hàm Lạc nhanh chóng cúi đầu, theo đó là một cảm giác ngưa ngứa tê dại truyền đến từ lòng bàn tay.
"Tôi ghi lại cho em số mình rồi nha!"
Mễ Tiểu Nhàn nhìn dãy số trong lòng bàn tay mình, dở khóc dở cười, cắn răng oán hận nói: "Ngày nào đó em cũng muốn lén vẽ một chú rùa con lên mặt chị." Em hơi nhíu mày, đôi mắt to tròn trừng lên, bộ dáng giả vờ tức giận thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Tần Hàm Lạc nhìn không khỏi ngẩn ngơ, lúc này lòng yêu thích em vô hạn, nhịn không được tiến lên trước, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em: "Nếu tôi có một cô em gái ruột như vậy thì thực tốt biết bao."
Mễ Tiểu Nhàn ngẩng đầu, đang muốn tỏ vẻ cực kì bất mãn với những lời này thì bỗng nhiên cảm giác Tần Hàm Lạc đã ôm lấy bả vai mình, ôm em vào lòng. Hô hấp của em chợt dừng lại, nháy mắt trái tim liền đập gia tốc, cánh tay lại lóng ngóng không biết làm sao, đành buông thõng bên người.
"Có điều...có cùng huyết thống hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ coi em như em gái ruột của mình mà đối đãi, thậm chí còn tốt hơn nữa." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng thì thầm những lời tương tự như lời hứa này bên tai em, sau đó chậm rãi buông ra. Đem tất cả những lời cất giấu sâu trong nội tâm mấy ngày nay nói ra lời, như thể có chút ngượng ngùng, cô lại cúi đầu: "Được rồi, tôi đi đây, em cũng vào đi thôi."
Mễ Tiểu Nhàn ngơ ngác nhìn bóng dáng cô dần đi xa, hai má nóng bỏng chậm rãi phục hồi lại. Em quật cường cắn môi, đôi mắt đã rưng rưng lệ, hồi lâu sau mới cúi đầu thì thầm: "Em không muốn làm em gái chị..."
***
"Hàm Lạc, nhìn bên kia kìa." Trương Tử Toàn bĩu môi với Tần Hàm Lạc, ở một góc trong căn tin số 2, Giản Hân Bồi ngồi đối diện Cố Minh Kiệt cùng nhau ăn cơm, hai người vừa nói vừa cười.
"Không nhìn!" Tần Hàm Lạc tức giận đáp trả.
Khoảng thời gian này Giản Hân Bồi đều chạy tới căn tin ở gần Viện Văn học để ăn cơm, hồi đầu lúc Trương Tử Toàn mới nhìn thấy, còn sợ Tần Hàm Lạc chịu kích thích gì đó, khi ăn cơm còn cố ý nói mấy chủ đề Tần Hàm Lạc hứng thú, dẫn dắt rời đi lực chú ý của cô, không để cô nhìn thấy hai người kia. Nhưng mà một lần rồi hai lần, gần đây cơ hồ ngày nào Giản Hân Bồi cũng tới, khiến cô không thể không chủ động nhắc nhở Tần Hàm Lạc nhìn.
Chuyện này thực kì quái, chẳng lẽ đồ ăn ở căn tin số 2 đặc biệt ăn ngon hơn?
"Ah, sao mày lại nóng nảy thế, chẳng lẽ đã sớm chú ý tới họ rồi?" Trương Tử Tình kinh ngạc nói.
Tần Hàm Lạc vùi đầu ăn cơm, không thốt tiếng nào.
"Mày cũng thật giỏi chịu đựng. Haizz, thì ra hai ngày nay tao diễn trò phí công mà." Trương Tử Toàn nhìn hai người bên kia, nhịn không được cảm thán.
"Ăn cơm của mày đi, đừng nhìn bên kia nữa." Tần Hàm Lạc nhíu mày nhắc nhở.
"Mày nói xem có chuyện gì xảy ra với Giản công chúa?! Nàng làm chi lại ngày ngày chạy qua bên này ăn cơm nhỉ? Bên Viện Thể dục có căn tin số 5, bên Viện Ngoại ngữ có căn tin số 3, nàng bỏ gần cầu xa làm gì?" Trương Tử Toàn lắc đầu.
"Mày đừng quản nữa, dù sao cũng không liên quan tới bọn mình." Tần Hàm Lạc cực kì phiền não, đã nói sẽ nhắm mắt làm ngơ rồi mà giờ Giản Hân Bồi lại cố tình kéo Cố Minh Kiệt đến trước mặt cô, bảo lòng cô làm sao có thể yên tĩnh được đây?
"Tên tình địch của mày thật giống ánh mặt trời nha, nhìn giữa đám nam sinh thì có vẻ đẹp trai."
"Tình địch cái gì mà tình địch! Nói bậy ít thôi!" Tần Hàm Lạc cầm hộp cơm, chuẩn bị đứng dậy.
"Hả! Ăn xong rồi?" Trương Tử Toàn trợn mắt há hốc mồm, nhìn hộp cơm còn hơn phân nửa đồ ăn của cô.
"Đi, về sau hàng ngày ăn cơm ở ký túc xá của mày." Tần Hàm Lạc phiền muộn nói.
"Mày có cần phải thế không chứ!" Trương Tử Toàn đi theo phía sau, nhịn không được đá đá chân.
Tần Hàm Lạc không nói một lời, cắm đầu đi thẳng. Cô cũng biết mình như thế rất yếu đuối hèn nhát, cô chỉ hận không thể hung hăng cho mình hai cái tát, đánh cho mình tỉnh lại. Nhưng mà bộ dáng Cố Minh Kiệt gắp thức ăn cho Bồi Bồi, rồi vẻ mặt ôn nhu săn sóc, thực khiến cô khó chịu đến hít thở không thông, cô thật sự bị cơn ghen tị tra tấn đến chịu không nổi.
***
Ánh mắt Giản Hân Bồi vẫn luôn cố ý vô tình lướt qua chỗ Tần Hàm Lạc. Tính đi tính lại, đã hai tháng hai nàng không nói chuyện rồi, lần giận dỗi này càng diễn ra lâu, chính nàng cũng càng ngày càng khó chịu, rốt cuộc mấy ngày nay nhịn không được khát vọng muốn nhìn thấy Tần Hàm Lạc, vậy nên khi Cố Minh Kiệt đến cùng nàng đi ăn, nàng liền kéo hắn đến căn tin số 2.
"Bồi Bồi, em nói đúng, đồ ăn bên này quả thật ngon hơn đồ ăn bên mình." Cố Minh Kiệt gắp một miếng cá kho, cẩn thận lấy xương ra, đặt vào bát Bồi Bồi: "Con cá này thơm lắm, em mau ăn đi."
Giản Hân Bồi miễn cưỡng cười cười, nói đồ ăn nơi này ngon hơn cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, Cố Minh Kiệt lại thật sự nghe theo lời nàng. Nàng gắp miếng cá bỏ vào miệng, ánh mắt lại nhịn không được liếc về