Sáng chủ nhật, Cố Minh Kiệt tâm tình phức tạp trở về ký túc của Viện Thể thao, dù trong lòng vẫn còn sót lại một tia hưng phấn, nhưng cảm xúc lo lắng sợ hãi vẫn chặt chẽ của vây.
Trong phòng có mấy người vẫn đang ngủ, có người đã nấu mỳ ăn rồi, đại khái là chuẩn bị ra ngoài, vừa thấy hắn về, một nam sinh lập tức hứng thú tiến lại: "Kiệt soái, tối hôm qua ông không về ngủ nhỉ..."
Cố Minh Kiệt tức giận trừng mắt liếc hắn: "Sao? Không về không được à?"
"Ha ha! Đương nhiên được, có điều, tối hôm qua ông cùng đi với Giản mỹ nữ mà, thấy sao? Có tin tức phấn chấn lòng người gì muốn báo cáo một chút không?"
"Đi đi, mặc kệ ông!" Cố Minh Kiệt đi thẳng đến giường mình, bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị lên giường ngủ.
"Vừa về đã ngủ ngay à? Hay là đêm qua mệt quá?" Nam sinh kia cười đầy tò mò.
Cố Minh Kiệt còn chưa kịp trả lời, nam sinh lắm miệng giường bên đã thò đầu ra: "Từ khi ông có bạn gái tới giờ chưa đêm nào không về ký túc cả, ha ha, rõ ràng là có gì xảy ra mà, mau mau khai ra đi!"
Tên còn lại hùa theo: "Đúng thế, không có gì xảy ra thì ông đúng là không phải đàn ông! Nói mau nói mau, tối qua rốt cuộc thế nào?!"
Mấy người tranh nhau nói, Cố Minh Kiệt nhịn không được rên rỉ, nằm ngửa trên giường.
***
Rốt cục Tần Trọng cũng biết tin ba vợ mình sinh bệnh, lập tức xin trường cho nghỉ, ruột gan như lửa đốt đi tới thành phố B. Ông ngoại nhìn thấy hắn tuy sắc mặt không tốt đẹp gì, nhưng cũng không phản đối hắn ở lại. Một ngày sau, Mễ Tuyết Tuệ dù bận trăm công nghìn việc cũng xin phép nghỉ để tới, như một cô con gái bình thường tận tâm chăm sóc ông cụ lúc tuổi về già. Bởi vì trước đó đã có hảo cảm với Mễ Tiểu Nhàn, hơn nữa Mễ Tuyết Tuệ lại chu đáo cẩn thận, tuy quan hệ của ông với Tần Trọng không được cải thiện, nhưng thật ra ở chung với Mễ Tuyết Tuệ lại thập phần hòa hợp.
Rất nhanh, dưới sự đồng lòng ép buộc của ba người, Tần Hàm Lạc không thể không về thành phố A để tiếp tục học.
Trương Tử Toàn thấy bạn mình trở về, có vẻ cực kì vui vẻ, mấy ngày qua ở một mình trong căn hộ kia thật quá mức lạnh lẽo. Cô trước tiên quan tâm hỏi một đống câu hỏi về tình hình ông ngoại, sau đó gọi Triệu Dĩnh, cùng tới một nhà ăn nhỏ trong trường gọi vài món, mời Tần Hàm Lạc ăn cơm.
"Chăm sóc ông mấy ngày, trông mày gầy đi không ít." Trương Tử Toàn vừa nói, vừa gắp đồ ăn vào bát cô: "Trưa cứ ăn tạm ở đây đã, tối chị đây sẽ dẫn mày đi ăn vài món ngon."
Tần Hàm Lạc cảm kích cười cười, yên lặng ăn.
"Tao vốn vừa gọi cho Triệu thiếu rủ tới ăn cơm, nhưng hắn nói buồn ngủ. Hàm Lạc, mấy ngày qua bắt gặp hắn trên đường, cứ cảm thấy thần sắc hắn không giống ngày thường, thoạt nhìn dường như lòng đầy tâm sự. Hôm nay tao gọi hắn, cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng gì." Trương Tử Toàn kỳ quái nói.
"Chính là cậu công tử bạn của hai người mà em gặp ngày đó sao?" Triệu Dĩnh mỉm cười ngọt ngào: "Lần trước không phải anh ta dẫn theo bạn gái sao, nói không chừng là do người ta cãi nhau với bạn gái thôi."
"Không phải đâu." Tần Hàm Lạc cau mày, trầm ngâm nói: "Thật ra...thật ra tao cảm thấy, với tính cách của Triệu thiếu thì hắn không có khả năng buông bỏ Bồi Bồi nhanh như vậy được. Mấy hôm trước, uhm, mấy hôm trước..." Nói tới đây lại dừng lại.
Trương Tử Toàn kinh ngạc hỏi: "Mấy hôm trước làm sao?"
"Không có gì." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười. Tối hôm đó khi cô gọi điện thoại cho Triệu Văn Bác, hắn liền điên cuồng gấp gáp tìm kiếm Bồi Bồi, hiển nhiên lòng vẫn chưa buông bỏ nàng.
Trương Tử Toàn thấy cô không nói, liền hiểu được có thể có gì khó nói rõ thành lời, liền thoải mái cười, nói với Triệu Dĩnh: "Haizz! Chuyện của người khác chúng ta không cần để ý nhiều vậy làm gì, ăn đi ăn đi, đừng lãng phí tiền của tôi."
Tối về đến nhà, Tần Hàm Lạc mỏi mệt ngã xuống sô pha, ôm lấy bả vai mình.
"Vài ngày không gặp, sao sắc mặt mày lại kém vậy? Không phải mày nói bệnh của ông không có gì nghiêm trọng sao? Sao lại mệt đến thế này?" Trương Tử Toàn nhìn cô.
"Ngủ ở bệnh viện sao an tâm được, huống chi đêm đầu tiên căn bản là cả đêm không ngủ, lo lắng suốt." Tần Hàm Lạc bực bội nói.
"Làm sao vậy?"
Tần Hàm Lạc đem chuyện đêm đó kể sơ qua cho Trương Tử Toàn, Trương Tử Toàn nghe được là ở bên Cố Minh Kiệt, di động lại tắt cả đêm, tim không khỏi đập vội, một ý nghĩ liền lập tức hiện lên trong lòng, cô mở miệng muốn nói, lại không đành lòng nói ra.
"Aish, mày đi tắm trước đi, tao đi làm vài món để ăn, mày nghỉ ngơi sớm một chút." Trầm mặc trong chốc lát, Trương Tử Toàn thúc giục cô.
"Ừ." Tần Hàm Lạc đang muốn đứng lên vào phòng lấy quần áo, di động lại vang lên, cô vừa xoa xoa bả vai, vừa nghe máy: "A lô?"
"Hàm Lạc, là tôi Văn Bác, qua đây với tôi được không?" Đầu bên kia vang lên một thanh âm khàn khàn vô lực.
"Văn Bác? Ông làm sao vậy?" Tay Hàm Lạc khựng lại giữa lưng chừng, thập phần kinh ngạc.
"Tôi...tôi khó chịu lắm, bà tới đây uống cùng tôi vài chén được không? Gọi...cả Tử Toàn luôn." Triệu Văn Bác nói năng không rõ, dường như có chút ngà ngà say.
"Ông sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? Hôm nay không phải cuối tuần, sao lại đi uống rượu? Điên à! Ngày mai không phải đi học chắc?!" Tần Hàm Lạc nhịn không được mở miệng trách.
"Hai người tới đây đi, tôi khó chịu...thật sự khó chịu lắm..."
Tần Hàm Lạc nhìn Trương Tử Toàn vẻ mặt nghi hoặc, bất đắc dĩ nói: "Ông đang ở đâu?"
"Con phố đầu tiên đường Tân Hưng, bà...bà mau tới đây, tới đây, càng nhanh càng tốt." Triệu Văn Bác nói xong câu này, liền cúp máy.
"Làm sao vậy?" Trương Tử Toàn nhìn biểu tình kinh ngạc của cô, nhịn không được hỏi.
"Triệu ngu ngốc hình như thực sự có chuyện gì đó, đêm nay tự dung lại chạy ra ngoài uống rượu! Đi, cùng đi xem hắn thế nào!"
Buổi tối tầm chín mười giờ đúng là thời điểm đường Tân Hưng náo nhiệt nhất, tiếng người ầm ỹ, cả con đường đều thoang thoảng mùi thức ăn.
"Thật không dám tin Triệu thiếu cũng sẽ chạy đến nơi này để ăn gì đó, tao còn nghĩ chỉ có loại dân thường như bọn mình với cảm thấy hứng thú với nơi này chứ." Trương Tử Toàn xuống xe, vừa nhìn quanh bốn phía vừa nói.
Tần Hàm Lạc dừng lại, lại gọi điện hỏi rõ ràng cụ thể vị trí của Triệu Văn Bác, rồi vội vàng lôi kéo Trương Tử Toàn đi.
Trong một quán nhậu hơi có quy mô, Triệu