"Hân Bồi, Cố đẹp trai lại đứng dưới lầu chờ cậu kìa, không phải hai người cãi nhau đấy chứ? Sao nhẫn tâm vậy, ngày ngày người ta tới đón cậu đi ăn, vậy mà cậu lại chui trong phòng không ra." Vương Nha Nha đẩy cửa phòng, khó hiểu nhìn Giản Hân Bồi nằm trên giường.
Giản Hân Bồi xoay người, mệt mỏi nói: "Không muốn ăn."
"Cậu biến thành tiên à? Hôm qua cũng không thấy cậu ra ngoài ăn, này, cậu không khỏe chỗ nào à?" Vương Nha Nha khó hiểu.
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại trong ký túc lại vang lên, Vương Nha Nha vội chạy ra nghe, Giản Hân Bồi liền xoay người bật dậy, thốt lên: "Đừng tiếp!"
"Sao vậy? Cố đẹp trai gọi tới à?" Vương Nha Nha hiểu ra.
Giản Hân Bồi không nói gì. Mấy ngày nay nàng đều tắt di động, nhưng mỗi ngày Cố Minh Kiệt lại gọi cả chục cuộc tới ký túc xá, nàng vì không muốn ảnh hưởng tới bạn học nên đã lén rút dây cắm ra, nhưng hôm nay không biết ai đã cắm vào.
"Aish! Hân Bồi, hai ngày nay cậu đều như vậy, ai cũng cảm thấy kỳ quá đó. Tớ cảm thấy Cố đẹp trai rất tốt với cậu mà, dịu dàng săn sóc. Một cô gái mà tìm được một người bạn trai như vậy thì thật là quá có phúc mà. Cho dù giữa người yêu có cãi nhau gì, giận dỗi là chuyện bình thường, nhưng cũng không nên làm quá. Đi xuống đi, ăn một bữa cơm, rồi sau đó cái gì cũng đều ổn cả. Nhìn bộ dáng cậu như thế, tớ cũng cảm thấy rất khó chịu." Vương Nha Nha khuyên nhủ.
Giản Hân Bồi lộ ra nụ cười chua xót, nàng làm cách nào có thể khiến Vương Nha Nha hiểu được tâm tình mình lúc này đây? Nghĩ lại, mấy ngày qua mình ở ký túc xá thái độ rất khác thường, khó tránh khiến bạn bè thấy kỳ quái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đành nói: "Được rồi, tớ đi ăn cơm vậy."
Vương Nha Nha cười cười, vỗ vỗ vai nàng: "Thế mới phải chứ."
Giản Hân Bồi mới vừa ra khỏi khu nhà liền nhịn không được nhíu mày, phản xạ có điều kiện lấy tay che ánh mặt trời chói mắt. Mấy ngày qua nằm lì trên giường, nàng dường như đã không còn quen với thứ ánh sáng chói chang bên ngoài này.
Đứng ở nơi đó, đợi cho bản thân thích nghi một chút, khi lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai lại hơi tiều tụy trước mặt.
"Bồi Bồi, rốt cuộc em cũng chịu ra." Thanh âm Cố Minh Kiệt run nhè nhẹ, đôi con ngươi tối sẫm ánh lên ý cầu xin.
"Không phải tôi đã nói mấy ngày nay đừng tới tìm tôi sao." Giản Hân Bồi quay đầu qua một bên, thần sắc cực kì lạnh lùng. Nói thật, nàng thật sự không biết nên đối mặt với Cố Minh Kiệt thế nào, trong lòng là thất vọng, thậm chí căm hận, nhưng mà, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, dù sao bọn họ là người yêu, dù sao......
Nàng là con gái, nổi giận đau lòng vài ngày, rồi nên thế nào đây? Chia tay sao? Cả đời không thèm để ý tới hắn?
"Anh không kiềm chế được mà đến tìm em. Bồi Bồi, tha thứ cho anh." Cố Minh Kiệt cầu xin: "Anh đối với em là thật lòng, anh yêu em...Tha thứ cho anh lần này được không?"
Ánh mắt Giản Hân Bồi không nhìn hắn, lại thấp giọng nói: "Tôi đói rồi..."
"Vậy mình đi ăn đi, đến căn tin số 2 nhé, không phải em thích ăn cá ở đó sao?" Cố Minh Kiệt mừng rỡ.
Căn tin số 2, đã lâu rồi chưa tới, Hàm Lạc, lâu rồi nàng chưa gặp, nhưng mà...nhưng mà nơi đó có cả Triệu Văn Bác. Nàng nhớ tới tình cảnh sáng hôm ấy, không khỏi có chút nao núng, nhưng cước bộ lại không kiềm chế được mà bước về hướng đó.
Thế nào Cố Minh Kiệt cũng không nghĩ tới, trên đường đi căn tin số 2 lại đụng phải oan gia ngõ hẹp là Triệu Văn Bác, mà chuyện xảy ra sau đó càng làm cho hắn vô cùng xấu hổ, hối hận cả đời.
Triệu Văn Bác đứng trước mặt hắn, hai mắt đỏ bừng hung hăng trừng mắt với hắn khoảng mười giây, sau đó không nói một lời kéo tay Giản Hân Bồi đi qua bãi cỏ bên cạnh, phẫn nộ nói: "Bồi Bồi, em còn ở bên tên đê tiện này làm gì chứ!"
Cổ Minh Kiệt đuổi sát theo, đưa tay ngăn hắn lại: "Mày muốn gì?"
"Tao muốn gì á?! Tao muốn dạy cho thằng khốn nạn như mày một bài học! Thằng cầm thú đê tiện! Tao phải cho mày một bài học, về sau biết đường mà tôn trọng phụ nữ!" Triệu Văn Bác hung tợn nói, bỗng nhiên dùng sức vung một cú đấm thẳng vào cằm Cố Minh Kiệt.
"A!" Cố Minh Kiệt bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến kêu thảm thiết. Nhưng dù cho thân hình hắn cao lơn hơn Triệu Văn Bác một chút, nhưng bộ dáng hùng hổ của Triệu Văn Bác lại khiến hắn không dám tùy tiện đánh trả. Hắn ôm mặt, chịu đựng đau đớn rít lên: "Mày điên à? Mày nói bậy bạ gì đó?!"
Giản Hân Bồi cau mày, nhẹ giọng trách: "Văn Bác, anh làm gì vậy? Sao không nói một tiếng đã đánh người?"
"Bồi Bồi, em còn muốn nói đỡ cho hắn sao?" Gân xanh trên trán Triệu Văn Bác nổi lên, đỏ mặt tía tai nói: "Em...em có biết hắn ở ký túc xá nói với đám hồ bằng cẩu hữu của hắn thế nào về em không? Hắn...hắn..." Nói tới đây, nhất thời không nói tiếp được.
Cố Minh Kiệt hoảng sợ mở to hai mắt, quát lên: "Bồi Bồi! Đừng nghe hắn nói vậy! Chúng ta đi ăn cơm đi, hắn chính là ghen gị, hắn thích em nhưng không chiếm được nên tìm tới để phá rối thôi...Đừng để ý tên điên này, đi mau!" Hắn bất chấp đau đớn trên mặt, hốt hoảng kéo tay Giản Hân Bồi muốn đi.
Triệu Văn Bác liền gạt tay hắn: "Mày thử đưa cô ấy đi xem! Hôm nay tao sẽ vạch trần bộ mặt ti tiện của mày, tao tuyệt đối không cho phép Bồi Bồi ở bên cạnh loại như mày!"
"Rốt cuộc...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giản Hân Bồi nhìn hai tên con trai như như hai con gà chọi trước mặt, dự cảm có điều chẳng lành, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
Triệu Văn Bác cắn chặt răng: "Tên cầm thú này, hắn ở ký túc xá khoe khoang...khoe chuyện cùng em, nói đó là lần đầu của em, có vết máu, rồi dáng người em thế nào...còn đủ loại chi tiết trên giường cùng hắn...hắn...hắn quả thực không phải người! Giờ đám nam sinh trong viện của hắn cơ bản đều đã biết rồi, đây là bạn anh ở đó kể cho anh biết..."
Sắc mặt Cố Minh Kiệt ngày càng tái nhợt, không đợi Triệu Văn Bác nói xong, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng xông lên, một tay đẩy Triệu Văn Bác ngã lăn ra đất.
Hắn vừa hoảng vừa xấu hổ, xoay người đang muốn giải thích với Giản Hân Bồi thì đã thấy nàng đôi mắt đẫm lệ, vung tay lên, trên mặt hắn đã trúng một cái tát thanh thúy.
"Đồ vô liêm sỉ!" Nàng đôi mắt đẫm lệ, thanh âm nghe khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Không phải thế, anh không nói vậy, anh không nói vậy mà!" Cố Minh Kiệt gấp đến độ mắt đỏ bừng, hắn xông lên, muốn ôm Giản Hân Bồi, nhưng Triệu Văn Bác đã bò dậy, cho hắn một quyền thật mạnh, hai người nhất thời lao vào đánh đấm nhau.
Nơi này tuy không phải chỗ đông người, nhưng ít nhiều cũng có người qua lại, lúc này đã có vài người dừng bước, nhìn họ chăm chú.
Trong đầu Giản Hân Bồi một đoàn hỗn loạn, thân mình lung lay như sắp đổ, nhưng tiếng nhỏ giọng bàn luận của những người gần đó cũng không ngừng truyền vào tai nàng. Nàng miễn cưỡng trấn định tâm thần, mở miệng nói: "Dừng tay...hai người dừng tay..."
Thanh âm tuy mỏng manh, nhưng lại rất có tác dụng với Triệu Văn Bác và Cố Minh Kiệt,