Tần Hàm Lạc hôn thật sâu người dưới thân, điên cuồng đoạt lấy đôi môi đang dây dưa kia. Mễ Tiểu Nhàn cả người mềm nhũn, hai gò má ửng hồng, thân thể dưới sự kích tình như lửa của cô dần dần chìm đắm. Hai tay cô tỉnh thoảng dịu dàng vuốt ve tóc em, cổ em. Tần Hàm Lạc bị lạc trong hương bạc hà, ngọn lửa trong lòng càng ngày thiêu đốt càng cháy to. Cô như một người khát nước lâu ngày, nay không biết mỏi mệt đòi lấy dòng nước ngọt lành. Môi cô bỗng nhiên lướt qua khuôn mặt nhẵn nhụi hồng hào của Mễ Tiểu Nhàn, dịu dàng ngậm lấy vành tai mềm mại của em, mút vào. Hơi thở nóng rực của cô phả bên tai em, cảm giác ngưa ngứa nhè nhẹ lan tràn toàn thân thể, Mễ Tiểu Nhàn run lên, gần như muốn kêu ra tiếng, nhưng đôi mi em lại khẽ nhíu lại, cắn chặt môi.
Tần Hàm Lạc không thoả mãn với sự thân mật ít ỏi thế, nụ hôn của cô càng thêm nhiệt liệt, càng ngày càng vội vàng. Hai tay cô cách làn váy ngủ, lướt theo đường cong duyên dáng của em, không ngừng chạy loạn trên thân thể ấy. Những nụ hôn dày đặc rơi như mưa khắp nơi, dừng lại trên cổ, bả vai em. Cô nhẹ nhàng liếm mút xương quai xanh tinh xảo . Bỗng nhiên, cô nhấc váy ngủ của em lên, hai bàn tay như chú cá lần theo đùi em tiến về phía trước. Cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng khiến Tần Hàm Lạc kích động khó kiềm chế. Thân thể Mễ Tiểu Nhàn hơi căng thẳng, rốt cuộc kìm không được, từ khoé miệng bật ra một tiếng rên rỉ mê người.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng kêu khe khẽ mất hồn này nhưng cũng rõ ràng đến thế. Ý thức Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên tỉnh táo một chút, em kinh hãi, nhớ ra bà nội ngủ cách vách, liền vội vàng lấy tay đè lại tay Tần Hàm Lạc, thanh âm vừa thẹn vừa vội, lại mang theo ý cầu khẩn: "Hàm Lạc, đêm nay...đừng mà, em sợ, em sợ bà nội nghe thấy."
Tần Hàm Lạc rùng mình, sau đó chậm rãi rút bàn tay từ dưới váy em về. Cô nằm úp sấp trên người em, áp lực thở hổn hền. Mễ Tiểu Nhàn giữ hai má nóng bỏng của cô, lại thấy cô đầu đầy mồ hôi, không khỏi thương tiếc, vươn tay dịu dàng lau mồ hôi cho cô.
Tần Hàm Lạc thở dốc một trận, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Mễ Tiểu Nhàn sửng sốt, còn chưa kịp hỏi điều mình thắc mắc, Tần Hàm Lạc đã xoay người xuống giường. Cô bật đèn lên, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Mễ Tiểu Nhàn một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi...tôi muốn đi tắm một chút." Sau đó cầm một bộ đồ ngủ, đi tới phòng tắm.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn bóng dáng cô, cắn môi, dùng tay sửa sang lại mái tóc hỗn loạn của mình, lại kéo váy ngủ trên người lại, cũng xuống giường.
Em đi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn ra. Ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung, sao đầy trời, toàn bộ đất trời có vẻ như đặc biệt trống trải, một cơn gió đêm mát lành thổi đến, khiến cả người sảng khoái. Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, cảm thụ được làn gió đêm mùa hạ ôn nhu, lòng lại thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, từ phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, em cũng không quay lại, người nọ đi tới, vô cùng thân thiết tự nhiên vòng tay quanh eo em.
"Đẹp quá." Tần Hàm Lạc ôm Mễ Tiểu Nhàn, cùng em ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm xanh thẳm sâu như biển. Dội nước lạnh một hồi, máu đang sôi trào trong người cũng đã dịu xuống, khuôn mặt cô thoạt nhìn ôn hoà mà bình tĩnh, sóng mắt tràn ngập dịu dàng say lòng người.
"Cái gì đẹp?" Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng hỏi.
"Bầu trời trong trẻo đầy ánh sao sáng ngời như ngọc này, gió đêm lướt nhẹ này, còn có..." Cô cúi đầu hôn lên tóc mai của em, thì thầm: "Còn có em, chói mắt hơn mê người hơn những ngôi sao trên trời ấy. Tiểu Nhàn, tôi thực yêu em..."
"Vừa rồi...vì sao lại nói xin lỗi?" Mễ Tiểu Nhàn xoay lại, bình thản nhìn ánh sao chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cô thoạt nhìn có một vẻ đẹp kỳ dị.
"Tôi không biết." Ánh mắt Tần Hàm Lạc hiện lên một tia phức tạp, cũng không tự chủ dùng hai tay ôm lấy mặt em, hôn thật sâu lên môi em.
"Em cứ nghĩ chị giận." Mễ Tiểu Nhàn hơi chu miệng, tựa đầu lên vai cô: "Bởi vì...bởi vì chị vừa rồi..." Nói tới đây cũng ngại không dám nói tiếp.
"Sao có thể?" Tần Hàm Lạc có chút xấu hổ, cô kề môi mình gần bên tai em: "Thật ra...thật ra từ lâu rồi tôi đã muốn làm vậy với em." Chần chừ một chút, lại giận dữ nói: "Nhưng mà, lần nào tôi cũng đều tự nhủ không được làm thế, lần nào cũng liều mạng kiềm chế ý nghĩ đó trong đầu."
"Ồ?" Mễ Tiểu Nhàn rời khỏi vai cô, khoé môi khẽ cong: "Vì sao? Lời hứa kia không phải đã quá thời hạn rồi à."
"Không phải vì lời hứa kia." Tần Hàm Lạc có chút chột dạ nói.
"Vậy thì là vì người đó, phải không?" Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng hít một hơi, chậm rãi xoay người, cúi đầu bên cửa sổ.
"Là vì nàng."
Mễ Tiểu Nhàn không còn có thể giả bộ bình tĩnh được nữa, thần sắc trở nên cứng ngắc. Tần Hàm Lạc như biết em nghĩ gì, vội vàng ôm em, thấp giọng nói: "Tiểu Nhàn, không phải như em nghĩ đâu, hiện tại tôi yêu em mà."
"Thật sao?" Mễ Tiểu Nhàn nhàn nhạt nói.
"Tiểu Nhàn, em không tin tôi sao?" Tần Hàm Lạc giữ vai em, để em đối mặt với mình, vội vàng nói: "Không phải vì nghĩ đến nàng tôi mới như vậy, mà là, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, tôi chưa từng hy vọng xa vời mình sẽ có một hạnh phúc thế này. Em có biết có được em là chuyện khiến tôi sung sướng và kiêu ngạo tới mức nào không? Tôi quả thực không thể vui hơn được, nhưng đôi khi tôi sẽ nghĩ đến nàng. Cho dù nàng không còn là người tôi yêu nữa, nhưng nàng vĩnh viễn vẫn là người rất quan trọng trong cuộc sống của tôi. Tôi cũng đồng dạng hy vọng nàng hạnh phúc, tôi hy vọng niềm hạnh phúc của tôi đến sau nàng. Cho nên, dù cho mỗi ngày tôi đều khát vọng hoàn toàn hoàn toàn có được em, nhưng luôn rất mâu thuẫn. Tiểu Nhàn, em có thể hiểu được tâm tình kỳ quái này của tôi không?"
Mễ Tiểu Nhàn trầm mặc, không nói một tiếng. Tần Hàm Lạc nóng nảy, run giọng nói: "Tiểu Nhàn, em giận à? Tôi chỉ là, chỉ là muốn đem cảm thụ chân thật trong lòng nói cho em biết mà thôi. Em đã nói không thích người khác nói dối em mà, cả đời này tôi cũng không muốn nói dối em."
"Nếu đã như vậy thì hôm nay vì sao lại chạm vào em?" Mễ Tiểu Nhàn hừ nhẹ, nhìn cô gấp đến độ mồ hôi tuôn ra như suối, coi như cô tắm phí công.
"Tôi...tôi..." Mặt Tần Hàm Lạc đỏ lên, có chút lắp bắp: "Ai bảo em...mê người như thế."
"Em mê người kệ em, còn chị cứ tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ đi." Mễ Tiểu Nhàn nhịn cười, lạnh lùng nói.
"Tôi thấy tôi làm Liễu Hạ Huệ không nổi nữa." Tần Hàm Lạc vẻ mặt đau khổ nói.
"Vậy không được, nếu chị đã sớm có ý nghĩ như thế, em cũng có thể tôn trọng." Mễ Tiểu Nhàn nghiêm trang nói: "Trước khi nhìn thấy Giản Hân Bồi hạnh phúc, trừ hôn nhẹ với ôm ra, chị cũng không nên chạm vào em như hôm nay."
"Tôi không muốn!" Tần Hàm Lạc há to miệng, vội vàng phản đối.
"Chị nói cũng vô ích, em đã quyết định rồi." Mễ Tiểu Nhàn nhìn nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Hàm Lạc, nếu hiện tại Giản Hân Bồi trở về, nói với chị nàng yêu chị, chị sẽ lại đến bên nàng sao?"
"Sẽ không." Tần Hàm Lạc gần như không nghĩ nhiều, lắc đầu nói.
"Thật sao?"
"Bởi vì tôi yêu em." Tần Hàm Lạc nhìn vào mắt em, chân thành nói: "Tiểu Nhàn, tôi yêu em!"
Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng thở dài, bỗng nhiên ôm cổ cô, khẽ nói: "Hàm Lạc, chị có biết vì sao trước nay em vẫn kiên trì hai người tách ra ngủ riêng không, thật ra là vì em sợ sẽ xảy ra tình huống như hôm nay."
"Tại sao?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì trước khi chị gặp lại Giản Hân Bồi, em cũng không nguyện quan hệ giữa hai chúng ta tiến thêm