Triệu Văn Bác chỉnh sửa lại cổ tay áo bộ Âu phục của mình, rồi cà vạt, sau đó hít thật sâu vài cái mới bước vào quán cà phê đã hẹn gặp Giản Hân Bồi. Từ khi bắt đầu đi làm, hắn ít nhiều cũng trở nên có chút chín chắn, ít nhất từ bề ngoài thoạt nhìn như một chàng trai thành thục, nhưng không biết vì sao tâm tình lúc này lại vô cùng khẩn trương, giống một cậu nhóc lần đầu tiên hẹn gặp cô gái mình yêu. Hắn cũng không hiểu vì sao bên người nhiều cô gái lướt qua đến thế mà lại vẫn một lòng cuồng dại không thay đổi với Giản Hân Bồi, nhớ mãi không quên, cho dù rõ ràng biết cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ từng thích hắn, hơn nữa nhà nàng cũng đã chọn sẵn đối tượng kết hôn cho nàng rồi. Nhưng sau khi nỗi khổ đau qua đi, trong lòng hắn vẫn vấn vương nàng.
Đã hơn một năm không gặp mặt, trên đường lái xe, trong lòng hắn luôn phiền não, không biết sau khi gặp lại thì nên nói với Giản Hân Bồi điều gì đầu tiên.
"Bồi Bồi, em ăn cơm chưa?" Ngốc quá!
"Bồi Bồi, hiện tại ở thành phố Z như thế nào?" Quá mức bình thản.
"Ha ha, Bồi Bồi, em còn chưa kết hôn à?" Không, quá trực tiếp, hơn nữa hắn sợ câu trả lời của vấn đề này.
Nhưng hắn thật không ngờ, sau khi nhìn thấy Giản Hân Bồi, phải tầm vài phút hắn nói không ra lời.
Giản Hân Bồi ở trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, váy chữ A màu đen, mái tóc quăn dài xoã tung trên vai, đã hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô lúc đi học ngày trước. Nhưng khuôn mặt ấy, lại vẫn tinh xảo ngọt ngào như thế. Lòng Triệu Văn Bác rung động, nàng thế này khiến hắn quen thuộc mà xa lạ, dường như càng mê người hơn. Tim hắn đập gia tốc, trong một lúc ngẩn ngơ nhìn Giản Hân Bồi, quên dời mắt.
Giản Hân Bồi đứng lên, khuôn mặt mang theo nụ cười yếu ớt đón hắn. Thấy hắn ngẩn người, nàng nhịn không được nhẹ nhàng gọi: "Văn Bác..."
Triệu Văn Bác như người trong mộng mới tỉnh, mặt hơi nóng lên, vội vàng nói: "Bồi Bồi, xin lỗi, anh tới trễ quá."
"Không, là do em tới quá sớm thôi." Giản Hân Bồi lắc đầu. Hai người chia nhau ngồi xuống.
"Em nhìn trông trưởng thành hơn hồi trước, có điều...có điều vẫn rất xinh đẹp." Triệu Văn Bác gọi một tách cà phê, ngồi ở đó có vẻ không tự nhiên: "Bồi Bồi, em muốn ăn gì không?"
"Em đã ăn ở chỗ khác rồi, không muốn ăn thêm gì nữa, chỉ gọi anh ra trò chuyện một chút thôi."
Triệu Văn Bác nhìn nhìn cái ly trước mặt nàng, nhịn không được cố tìm lời để nói: "Em vẫn giống ngày trước, thích uống trà chanh nhỉ, Hàm Lạc cũng thích."
"Hàm Lạc..." Những ngón tay thon dài của Giản Hân Bồi vô thức vuốt ve chiếc ly trước mặt, sóng mắt trở nên mông lung mà ôn nhu. Nàng cúi đầu lặp lại cái tên đã khắc sâu trong tim mình, lòng vừa ngọt ngào vừa chua sót.
"Đúng thế, cũng sắp hai năm, em cũng không liên lạc với nó nhỉ." Triệu Văn Bác ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp: "Bồi Bồi, anh không hiểu vì sao em...Chẳng lẽ đi đến thành phố Z rồi, bọn anh, em có thể vứt bỏ bọn anh luôn sao?"
Trong giọng hắn ẩn ẩn bi thương. Giản Hân Bồi nhớ lại nửa năm trước, hắn chạy tới thành phố Z kích động muốn gặp nàng một lần lại bị nàng lạnh nhạt, nàng không khỏi tràn ngập áy náy. Lúc ấy, nàng bị mẹ ép gần như tuyệt vọng, mà Chu Hiểu Hàn ngày ngày kề cận, phiền không chịu nổi, hơn nữa nàng cũng hiểu tâm tư của Triệu Văn Bác, cho nên căn bản không có tinh thần để ứng phó hắn.
"Xin lỗi." Trừ những lời này ra, nàng không biết có thể nói cái gì.
"Là vì...trên Chu Hiểu Hàn kia sao?" Triệu Văn Bác cúi đầu, cố lấy dũng khí nói ra cái tên này, trái tim như bị kim châm âm ỷ đau đớn, lại cố nặn ra nụ cười, tỏ vẻ thoải mái nói: "Cho dù ở đó có bạn trai mới, bạn bè mới thì cũng không cần cắt liên lạc với tụi anh chứ."
"Xin lỗi, Văn Bác, thời gian đó tâm tình em cực kỳ không tốt, em...em cũng không muốn giải thích nhiều."
Triệu Văn Bác nhìn thấy trong mắt nàng lấp lánh nước mắt, liền vội nói: "Được rồi, anh tin em cũng không quên tụi anh, không cần giải thích, anh...anh không hỏi nữa." Hắn đang có chút tay chân luống cuống, Giản Hân Bồi lại thấp giọng nói: "Còn có, Chu Hiểu Hàn cũng không phải bạn trai em, em...em cũng chưa bao giờ thích anh ta cả."
"Cái gì?" Triệu Văn Bác kinh hỉ trợn to mắt, thanh âm bởi vì kích động mà có chút lạc đi: "Thật sao?"
Giản Han Bồi không nói gì, Triệu Văn Bác tự biết mình sung sướng biểu hiện quá mức rõ ràng, mấp máy môi, tận lực tỏ vẻ bình tĩnh: "Vì sao? Anh thấy hắn ở nhà em nên tưởng...nên tưởng..."
"Liền tưởng là người nhà em, phải không?" Trên mặt Giản Hân Bồi lộ ra vẻ mệt mỏi: "Bởi vì mẹ em rất thích anh ta, nhưng mà, cũng chỉ mẹ em thích mà thôi."
Triệu Văn Bác nhất thời không khỏi có chút ngạc nhiên, nói đến đề tài này, hắn rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Giản Hân Bồi trở nên bất ổn.
"Thôi, không nói chuyện đó nữa." Giản Hân Bồi uống một ngụm trà, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười: "Thật ra, em muốn hỏi anh, Hàm Lạc cậu ấy...sao lại đổi số di động thế?"
Triệu Văn Bác ngẩn ra: "À, em vẫn chưa liên lạc với nó nhỉ. Nó đổi số đã hơn nửa năm, nếu em muốn liên lạc với nó thì để anh đọc cho em."
"Ừ." Giản Hân Bồi vội vàng lấy di động ra, lưu lại số của Tần Hàm Lạc, cảm thấy có chút không yên: "Gần đây cậu ấy đang học nghiên cứu sinh phải không? Nhưng nghỉ hè rồi mà, hôm qua em tới Nhất Trung đợi cả ngày cũng không thấy, đi đến phòng của cậu ấy ở ĐH A cũng không có người."
"Trời ạ!" Triệu Văn Bác kinh ngạc: "Quan hệ giữa hai nhà không tệ mà, chẳng lẽ em cũng không biết sao? Nó sớm đã từ bỏ việc học nghiên cứu sinh, đi làm ở Nhật san của thành phố A một năm."
"Cái gì...cái gì?" Giản Hân Bồi ngơ ngác nhìn hắn, thần sắc bàng hoàng, lẩm bẩm: "Cậu ấy không học nghiên cứu sinh? Sao có thể? Cậu ấy vẫn luôn muốn đi mà." Nàng nhìn Triệu Văn Bác chằm chằm, nhất thời đầu óc hỗn loạn.
"Là thật đó, nó nói không muốn học nữa, muốn đi làm kiếm tiền sớm một chút." Triệu Văn Bác cũng tiếc nuối: "Thật ra anh vẫn muốn ở ĐH thêm vài năm, nhưng khó thi quá, cần đọc nhiều sách vậy nữa. Ba anh còn muốn anh sang nước ngoài du học, nhưng tiếng Anh của anh không tốt, cũng không muốn sang đó chịu khổ. Hàm Lạc thật đúng là thần kinh mà, nhà nó lại không thiếu tiền..."
Nói tới đây, thấy Giản Hân Bồi ngẩn người, dường như không chú ý nghe hắn nói, khẽ ho một cái, lại nói: "Bồi Bồi, hai ngày cuối tuần trước hình như Hàm Lạc có nói nó muốn đi cùng em gái tới năm nhà bà nội ở quên, hẳn hôm nay sẽ về. Nếu em muốn gặp nó, anh sẽ gọi điện kêu nó đến đây. Đã lâu rồi chúng ta không tụ tập, gọi Tử Toàn ra luôn nhé." Nói xong liền lấy di động ra, chuẩn bị gọi.
"Không, không cần!" Giản Hân Bồi giật mình, giật lấy di động của hắn. Triệu Văn Bác nhìn bộ dáng kích động của nàng, ngạc nhiên.
Giản Hân Bồi lấy lại bình tĩnh, trên mặt có chút ngượng ngùng, yên lặng trả điện thoại lại, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Em...em sẽ tự mình đi tìm cậu ấy, trước anh không cần nói với cậu ấy là em đã trở về."
Triệu Văn Bác nghi hoặc nhìn nàng, bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ, nói: "À, đúng rồi, em muốn cho nó ngạc nhiên vui mừng phải không?"
Giản Hân Bồi mỉm cười không đáp, lại cầm túi xách bên người: "Văn Bác, em đi trước, mấy ngày nữa sẽ liên lạc với anh sau."
"Cái gì?" Triệu Văn Bác mở to mắt, trên mặt lộ vẻ không nỡ, vội vàng nói: "Giờ phải đi sao? Có thể ở lại thêm vài ngày không? Anh sẽ sắp xếp khách sạn cho em!"
"Không cần, tự em sẽ kiếm khách sạn!"
"Chỗ nào? Bồi Bồi, khi nào em về lại thành phố Z?" Triệu Văn Bác cũng đứng dậy, vẻ mặt càng gấp gáp.
"Em sẽ không bao giờ trở lại thành phố Z nữa, em đang chuẩn bị làm việc ở thành phố A rồi." Giản Hân Bồi mỉm cười nhàn nhạt: "Cho nên, về sau sẽ có cơ hội gặp lại nhau."
"Thật sao?" Triệu Văn Bác vui mừng quá đỗi: "Em không nói giỡn đấy chứ!"
"Đương nhiên không phải, có điều giờ em thật sự phải đi." Nàng vội vàng muốn nhìn thấy Hàm Lạc, nàng muốn nói cho cô biết, hơn một năm đi xa, nàng luôn nhớ cô.