Tới thành phố Chi Nguyệt muốn về nhà ngay, sau một tuần xa nhà đi thực tập.
Bước vào nhà Chi Nguyệt cảm thấy không khí hôm nay kỳ lạ, chẳng biết có chuyện gì xảy ra mà không nghe thấy tiếng nói của mọi người.
Bà Lâm từ dưới bếp đi tới phòng khách, trên tay còn mang một khây cơm, bất ngờ thấy Chi Nguyệt đã về bà vội chạy đến vui mừng ôm lấy cô tự dưng sựng mặt xuống dường như lo buồn chuyện gì đó.
- Dì Lâm, có phải ở nhà đã xảy ra chuyện rồi không?
Chi Nguyệt lo lắng hỏi.
Thoáng nghĩ Chi Nguyệt vừa về tới chắc là người cũng mệt, định không nói ngay lúc này cho cô biết.
Nhưng liên tục là giọng Chi Nguyệt nôn nóng hỏi bà, biết không thể im lặng được nữa bà đành nói.
- Nguyệt tiểu thư, lão gia bệnh tim tái phát đang nằm ở bệnh viện.
Cô nghẹn lời, đôi mắt ướm nước sững lặng nhìn bà Lâm.
Nhận biết bản thân từ nhỏ đến lớn cô sống trong gia đình chẳng có được sự quan tâm từ ai, càng không có được lòng yêu thương của người thân thuộc, nhưng với cô người duy nhất luôn để mắt đến cô quan tâm chỉ có mỗi mình ông.
Ông chính là nguồn điểm tựa còn lại trong cuộc đời, mà cô không thể mất đi được.
Nếu như ông xảy ra bất trắc cô phải làm sao đây, nghĩ đến đây thôi là hai dòng nước mắt cứ lưng chừng trên má.
Vừa lúc bà Lâm định mang cơm vào bệnh viện nên Chi Nguyệt cùng bà tới đó.
Tới bệnh viện Chi Nguyệt mở cửa bước vào trong.
Trước mặt Chi Nguyệt ba cô đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều.
Chi Nguyệt đi tới cúi đầu chào bà Lăng.
- Mẹ
.....Chát.....
Âm thanh bật ra làm bà Lâm thoạt sững người nhìn ra.
Một cái tát của Lăng Chi Ninh như trên trời giáng xuống vào mặt Chi Nguyệt, làm in hằng dấu vết rất rõ rệt trên da.
Chi Nguyệt chưa kịp định thần lại Chi Ninh đã cất giọng chửi mắng.
- Mày về rồi sao cái con rơi chết tiệt đáng chết, ba phát bệnh cũng đều là tại mày, mày còn dám vác mặt đến đây nữa hả?
Chi Nguyệt đứng lặng bờ môi run run hoảng sợ trước thái độ giận dữ của Chi Ninh, đôi mắt rưng rưng lệ.
- Chị, có thể nói em biết chuyện gì đã xảy ra với ba được không?
Chi Ninh liên tục chỉ trỏ ngón tay vào trán Chi Nguyệt mà nói.
- Chính vì mày, là vì mày đó Lăng Chi Nguyệt, cả một đời ba gầy dựng Lăng Thị bây giờ sắp rơi vào tay kẻ khác, ba đời tổ tông Lăng gia sẽ trù ẻo mầy không được yên thân đâu.
Chi Nguyệt lặng người khi nghe tin dữ, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Cớ sao mọi chuyện lại tệ hại đến như vậy, liên tục đó là những cú đánh trút giận của Chi Ninh lên người Chi Nguyệt đến ầm ĩ căn phòng.
Bà Lăng vội đi tới lớn giọng.
- Có thôi đi không? Ông ấy đã nằm trên giường bệnh rồi, tụi mày còn không để cho ông ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi nữa hả?
Nhưng bà không quên nhắm vào Chi Nguyệt chì chiết, đứa con rơi mà bà rất căm ghét.
- Mày đó Chi Nguyệt, đến bao giờ mày mới chịu để cho cái nhà này được yên hả? Đồ đứa con vô thừa nhận phá gia chi tử, Lăng gia thật vô phúc khi có đứa con thấp hèn như mày.
Chi Ninh đứng cạnh khóe môi nhếch cười hả mãn, bĩu môi vui sướng ra mặt.
Bà Lăng nhìn qua không quên nhắc nhở đứa con gái cưng của mình.
- Còn con nữa Chi Ninh, giữ yên lặng chút đi đừng ồn nữa.
Ở đây là bệnh viện chứ không phải ở nhà, chẳng ra thể thống gì cả.
Chi Ninh nhăn nhó mặt vùng vằng.
- Mẹ, sao lại trách mắng con?
Lập tức liếc ánh mắt căm hờn trút sang Chi Nguyệt mà "hứ " lên một tiếng, đùng đùng bỏ ra ngoài.
Thái độ của Chi Ninh khiến bà Lăng thầm thở dài.
- Đúng là quá nuông chiều nó rồi.
Bà Lăng vừa định bước ra ngoài về nhà thì Chi Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
- Mẹ, tối nay con muốn ở lại chăm sóc cho ba có được không?
Bà đưa cặp mắt nhìn vào Chi Nguyệt chằm chằm rồi đáp ngắn.
- Tùy
Nói xong bà đã ra lệnh cho bà Lâm ngay, cố tình không muốn để bà Lâm ở lại phụ giúp Chi Nguyệt.
- Còn chị mau về nhà lo việc của mình đi.
Bà Lâm nào dám ý kiến.
- Dạ, phu nhân.
Bà Lăng lườm mắt chán ghét bỏ ra ngoài, bà Lâm chỉ dám đứng lại nắm tay an ủi Chi Nguyệt xong là rời đi ngay không thể nén lại lâu được.
Biết bà Lâm đang lo lắng cho mình Chi Nguyệt gật đầu mỉm cười tỏ ý không sao.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô, không gian dần im lặng, bên ngoài bầu trời đã chìm xuống màu chiều tà khi mặt trời sắp lặn.
Cô đi nhè nhẹ đến bộ sofa phía đối diện ngồi xuống dáng vẻ thất thần, rồi đưa đôi mắt buồn bã nhìn sang chiếc giường bệnh nơi ba cô nằm, hiện giờ lòng cô nhiều rối ren chẳng biết phải làm gì để giúp ba giúp Lăng Thị.
..................
Sau khi Thẩm Thiên về tới bệnh viện thì đã có ca phẫu thuật gấp chờ anh, không có thời gian nghỉ ngơi Thẩm Thiên đã bắt tay vào việc.
Trải qua bốn tiếng trong phòng phẫu thuật bước ra cả người mệt mỏi, anh đi đến bồn rửa tay thay đồ rồi trở về phòng làm việc của mình.
Lúc này anh mới có thời gian nghỉ lưng, tựa người sau ghế tranh thủ chớp mắt một tí.
Nhưng vừa nhắm mắt anh lại nghe tiếng bước chân ai đó, mở mắt ra là y tá Chu bước vào tay đưa anh bộ hồ sơ thông báo.
- Bác sĩ Thẩm, đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân được đưa vào hai ngày trước.
Lúc đó anh không có ở đây nên bác sĩ Hà đã tạm phụ trách bệnh án này, giờ anh đã về bác sĩ Hà bảo em giao hồ sơ này lại cho anh.
Thẩm Thiên bật dậy nhận lấy bộ hồ sơ, mở ra xem qua một lượt rồi