Sáng hôm sau, Vĩ Quân đi làm lúc nào Chi Nguyệt không cũng không hay có lẽ vì còn giận chuyện tối qua chăng?
Chi Nguyệt vừa định lấy điện thoại nhắn tin cho Vĩ Quân nhưng đúng lúc Thẩm Thiên gọi tới.
- Alo...
Trong điện thoại chẳng biết Thẩm Thiên đã nói gì với Chi Nguyệt mà khi nghe xong cô vội vội vàng vàng thay quần áo rồi gấp gáp ra ngoài.
Một lúc sau, Chi Nguyệt đã tới bệnh viện.
Thì ra Thẩm Thiên nói cho Chi Nguyệt biết ông bà trưởng thôn đã lên thành phố Tô Thành, vả lại sức khỏe bà trưởng thôn không mấy tốt đang nằm ở bệnh viện.
Tuy thời gian thực tế ở thôn Hiến Châu không lâu nhưng tình cảm giữa Chi Nguyệt và bà trưởng thôn rất tốt, cô xem bà như người thân trong gia đình, ngược lại bà cũng có cảm giác quen thuộc tình cảm người thân với Chi Nguyệt.
Nhưng hai người nào biết giữa họ là dì cháu ruột, chỉ là lúc này Chi Nguyệt và bà chưa biết ra nhau thôi.
Tới phòng bệnh bà trưởng thôn nằm, Chi Nguyệt mở cửa bước vào nghe tiếng mở cửa ông trưởng thôn vội ngó ra xem thử.
Ông hơi ngạc nhiên.
- Cô Chi Nguyệt!
Chi Nguyệt mỉm cười đáp lại, bỏ túi hoa quả lên bàn rồi bước tới gần giường bệnh.
- Dạ, sức khỏe của dì đã tốt lên nhiều chưa?
Bà trưởng thôn cười hiền hòa.
- Tôi khỏe hơn rồi, cảm ơn cô.
Mà sao cô Chi Nguyệt biết mà tới đây vậy?
- Dạ...là anh Thẩm báo cho con biết.
À, khi tới đây con có mua một ít trái cây để con đi gọt nhé.
Một cô gái tuy vẻ bề ngoài không kiêu sa nhưng cử cách thu hút người khác yêu mến.
Bản tính đơn thuần còn lại tốt, mặc dù bà không biết nhiều về cô nhưng ngày đầu tiếp xúc bà đã quý mến cô vô cùng.
Có Chi Nguyệt ở đây, ông tranh thủ ra ngoài lấy một ít nước nóng.
Ông trưởng thôn đi xong, Chi Nguyệt vừa gọt trái cây ra dĩa vừa nói chuyện vui vẻ với bà mãi rất lâu.
Cũng đến lúc Chi Nguyệt để bà được nghỉ ngơi nên cô chào hai người rồi đi.
Tới dưới sảnh bệnh viện Chi Nguyệt gặp Thẩm Thiên đi tới.
Có dịp gặp nhau, hai người ra ban công viên bệnh viện ngồi nói chuyện.
Anh biết hiện tại Chi Nguyệt ở cùng với Vĩ Quân, tình cảm hai người đang rất tốt, không lý nào anh lại chen vào làm kẽ giữa.
Tuy rằng bản thân mình vẫn chưa quên đi tình yêu dành cho Chi Nguyệt nhưng anh chấp nhận mình là người thua cuộc, thua Vĩ Quân.
Nếu như Chi Nguyệt cảm thấy vui vẻ hạnh phúc thì dù ở bên Vĩ Quân hay là anh, anh cũng điều mong muốn Chi Nguyệt không buồn bã không rơi nước mắt đau lòng nữa.
Chuyện của Chi Nguyệt anh đã biết hết, còn chẳng phải vì cái mồm lanh chanh của Hải Đồng sao? Cứ ngỡ Chi Nguyệt đã biết nên Thẩm Thiên mới nói với cô.
- Chuyện bà trưởng thôn là dì ruột của em, anh thật sự nghe xong bất ngờ.
Đúng là cuộc đời này như một vòng tròn.
Chi Nguyệt nghe xong không hiểu mới hỏi lại.
- Anh nói gì?
- Thì chuyện bà trưởng thôn là dì của em, chẳng lẽ Vĩ Quân vẫn chưa nói cho em biết.
Càng nghe Chi Nguyệt càng cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc chuyện gì thế? Cứ nghĩ Vĩ Quân đã nói cho Chi Nguyệt biết nhưng Vĩ Quân lại chọn cách im lặng, anh vô tình đã lỡ chèo thuyền ra giữa khơi khó lòng quay lại.
Vả lại Chi Nguyệt nài nỉ mãi, buộc lòng Thẩm Thiên không thể không nói ra.
Nghe xong Chi Nguyệt hụt hẫng, nghẹn ngào ngăn ngang cổ họng chẳng thốt nổi lời nào.
Bao nhiêu hy vọng của cô thật sự bay theo gió, Chi Nguyệt đau lòng quặn thắt tim gan.
Nước mắt chảy xuống cằm, mẹ cô đã mất rồi sao?
Một chuyện quan trọng như vậy, ai cũng biết chỉ có mỗi mình cô người trong cuộc mà lại không hề hay biết.
Cô là đứa con vô tâm, cô chỉ biết trách bản thân để khỏa lấp một phần nổi buồn lớn lao trong giây phút này.
Thẩm Thiên nhẹ nhàng an ủi Chi Nguyệt, đáng tiếc lúc này anh không phải là người cho Chi Nguyệt tựa đầu vào bờ vai, cảm giác lặng nhìn Chi Nguyệt khóc mà không thể làm gì nó còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần anh nhận ra mình là người đến sau.
Tâm trạng Chi Nguyệt không tốt ngồi lại e rằng lụy phiền tới anh, nên Chi Nguyệt gượng cười tỏ ra mình mạnh mẽ chào tạm biệt anh về trước.
Cô bước lên xe bus ngồi với dáng vẻ thất thần, nước mắt rơi rớt người ngoài nhìn vào còn nghĩ cô thất tình.
Chi Nguyệt ngồi đúng một tiếng, mặc cho xe bus chạy tới trạm nào, lúc này cô không quan tâm điều đó.
Chạy suốt qua mấy trạm trên xe chỉ còn mỗi cô, trạm dừng cuối cùng bác tài buộc lòng phải nhắc cô xuống xe.
Chi Nguyệt tỉnh người, vội xin lỗi một tiếng với họ rồi bước xuống xe.
Chẳng hiểu sao lại tới khu An Sơn cách tập đoàn Phương Duệ không xa lắm, cô không muốn làm phiền tới thời gian bận rộn của Vĩ Quân nhưng trong lúc này trong lòng cô hỗn loạn người duy nhất nghĩ tới là Vĩ Quân.
Chi Nguyệt thơ thẩn bước chân đứng trước đại sảnh Phương Duệ, với một không gian rộng lớn, ngời ngời Chi Nguyệt thấy mình thật nhỏ bé.
Chẳng qua bên ngoài cô chỉ là người giúp việc thấp kém, nhìn lại bộ quần áo trên người của mình cô cảm thấy tự ti khi tới đây tìm gặp Vĩ Quân.
Chi Nguyệt bỗng đổi ý không muốn gặp Vĩ Quân nữa, vội quay người ra nhưng chạm mặt La Vân Hi.
Chi Nguyệt không nhớ rõ người này là ai nên cúi đầu xin lỗi trước rồi quay đi.
Với La Vân Hi thì cô ta nhận ra Chi Nguyệt là ai, Vân Hi dừng bước ngoáy đầu lại buông giọng.
- Nếu tôi nhận không lầm thì cô là nhị tiểu thư của Lăng gia?
Chi Nguyệt nghe thấy dừng bước quay người nhìn Vân Hi một cách ngờ ngợ, một cô gái ăn mặc thời thượng nhìn thôi cũng đoán ra là phong cách của một vị tiểu thư quý trọng.
Trong trí nhớ Chi Nguyệt thật sự cô gái này không hề lưu lại một chút thông tin nào.
- Cô là....
Vân Hi nhếch đôi môi màu đỏ cam cùng nụ cười tự tin đáp.
- Tôi là La Vân Hi, tiểu thư của tập đoàn La thị.
Tôi tới đây vì có hẹn với Phương Vĩ Quân.
À, là Phương tổng của tập đoàn Phương Duệ này.
Câu nói của Vân Hi như muốn khoe mẽ khéo với Chi Nguyệt giữa Vĩ Quân và cô ta có mối quan hệ rất tốt, Chi Nguyệt thừa biết nhưng không nói gì chỉ mỉm cười "Ùm" một tiếng cho có lệ.
Cách trả lời này khiến cô ta không thỏa mãn sự đắc ý của mình liền tức giận, nhưng kìm nén lại tức giận cố cười lịch sự với Chi Nguyệt.
Đứng đối mặt nhau La Vân Hi dùng ánh mắt kêu hãnh cao quý đánh giá Chi Nguyệt cô không nhịn được nụ cười chế nhạo.
"Bộ dạng này từng là tiểu thư Lăng gia, thật là không tin được."
Nhắc tới đây, La Vân Hi liền không quên cô chị Lăng Chi Ninh của cô ta, liền đem cơn tức giận trút xuống đầu Chi Nguyệt vô cớ.
- Lăng Chi Ninh chị của cô đúng là một loại phụ nữ giỏi đeo bám đàn ông, lúc trước bám dính vào Phương Vĩ Quân đến lúc thảm bại không còn là tiểu thư cao quý thì quay lại bám riết vào anh trai tôi như một con đỉa đói.
Nhưng La gia chúng tôi sẽ không bao giờ để cho Lăng Chi Ninh chị cô đạt được mục đích lợi dụng hám danh hám tiền đâu, nhớ lấy.
Dứt lời Vân Hi quay gót đi thẳng vào bên trong, Chi Nguyệt nhận đủ những lời lẽ khó nghe từ cô ta trút xuống vô tội vạ.
Chi Nguyệt không để tâm những lời Vân Hi nói, không nên náng lại lâu Chi Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Phương Duệ.
Đặt chân lên tới phòng làm việc của Phương Vĩ Quân, thấy La Vân Hi thư ký Ly nói.
- La tiểu thư, mời cô vào phòng chờ đợi Phương tổng một chút, ngài ấy đang bận họp sẽ không lâu lắm đâu.
La Vân Hi gật đầu lịch sự, tuy miệng mồm chanh chua nhưng bản tính cô không phải là người xấu, thiếu lễ độ với người khác.
Chỉ là cô không thích người nhà họ Lăng và cả Lăng Chi Ninh lẳng lơ đó, nên mới khó chịu với Lăng Chi Nguyệt.
Ngồi chờ một lúc, thư ký Ly mang vào cho Vân Hi một tách cà phê.
- Cảm ơn.
Vân Hi đưa tay bưng tách cà phê lên thưởng thức vừa nhìn xung quanh nơi đây một lượt.
Không hổ là tập đoàn của Quốc Dân!
Vân Hi còn tơ tưởng ra tương lai sau