Hạ Yên Nhiên chợt dừng bước, cô cho dù có không muốn nhận sự quan tâm giả tạo từ anh thì cũng không nên làm khó một trợ lý như Trương Hạo. Cô thở dài, xoay người, bước đến cửa sau đã mở sẵn rồi ngồi vào trong. Xe bắt đầu lăn bánh, cô ngồi thẫn thờ, tựa đầu vào cửa xe trầm ngâm suy tư.
"Trợ lý Trương, Cố Hiểu Phàm là người như thế nào?"
Trương Hạo đột nhiên ngơ ngác, lúng túng đáp lại câu hỏi của cô:
"Điều này…đáng lẽ thiếu phu nhân phải là người biết rõ chứ."
Cô vô thức bật cười. Phải, với vị trí là vợ thì cô phải hiểu anh hơn ai hết chứ. Nhưng cô cứ có cảm giác mình không hề hiểu gì về anh, càng muốn lại gần càng xa lạ, giữa hai người không thể tồn tại hai chữ "thân thiết".
Đến biệt thự Cố Gia, Trương Hạo vội vàng bước xuống, mở cửa xe cho cô. Cô từ trong bước ra, không quên cảm ơn trợ lý Trương:
"Cảm ơn anh."
"Thiếu phu nhân cứ dùng bữa với Cố lão chủ tịch, tôi sẽ ở đây chờ cô."
"Ừ."
Cô lững thững bước vào trong, đột nhiên cô cảm thấy nơi này thật xa lạ đối với mình. Tuy trước đây, ba mẹ cô từng làm việc ở đây, ít nhiều cô cũng được tới vài lần. Hồi đó mẹ cô làm giúp việc, còn ba cô làm tài xế cho ba mẹ anh, thỉnh thoảng cô vẫn được đến đây chơi.
Năm cô bảy tuổi, đó là lần đầu tiên cô gặp anh. Hồi nhỏ anh vô cùng kiêu ngạo, khi ông nội đề nghị cho cô chơi cùng
anh đã một mực từ chối với lý do không cùng đẳng cấp. Anh luôn nhìn cô với ánh mắt coi thường nhưng vì anh còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện nên người lớn cũng không hề để tâm.
Ngay từ lúc đầu bước vào nhà họ Cố, cô đã không vừa mắt anh. Mặc dù ở Cố Gia ai cũng quý cô nhưng chỉ một cái nhìn ác ý của anh thôi cũng đủ khiến cô bận tâm. Ánh mắt ấy của anh vẫn thế đến tận bây giờ, khi cô trở thành vợ anh, anh vẫn giữ sự ác cảm đó. Nếu tai nạn hai năm trước không xảy ra thì có lẽ…cô đã không phải dành cả đời còn lại bên cạnh một người không yêu mình.
Cô thở dài rồi bước vào trong. Chuyện quá khứ cô không muốn nhắc lại nhưng càng lúc nó càng giống với hiện tại, hiện tại cô vẫn đang chịu đựng sự khinh bỉ và coi thường của anh. Anh bị chữ "hận" chi phối, bị chữ "thù" sai khiến, có lẽ duyên phận của hai người họ chỉ là "trả nỗi hận thù".
…
Tập đoàn KJB,
Nhan Điềm gõ cửa phòng của anh, chưa kịp để anh đồng ý ả đã bước vào trong. Nhìn thấy anh chăm chỉ làm việc, Nhan Điềm liền bĩu môi, giọng điệu ngọt ngào ả ta nói:
"Hiểu Phàm, tới giờ ăn trưa rồi mà anh vẫn làm việc sao?"
Anh để ý đồng hồ, đúng là đã đến giờ ăn trưa. Tuy nhiên anh không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục làm việc. Nhận lại sự im lặng từ anh, Nhan Điềm giận dỗi, bước đến bàn làm việc của anh, chống hai tay xuống bàn:
"Đi ăn trưa đi. Coi như em mời anh, chúc mừng cho phương án Marketing mới của em."
Anh đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn ả. Đập vào mắt anh là dáng vẻ lả lơi của Nhan Điềm. Cô ta nhướn người về đằng trước, lấy tay phủi nhẹ cổ áo của anh.
"Chẳng lẽ anh không nể mặt em?"
Vì miễn cưỡng anh mới đồng ý ăn trưa cùng cô ta. Nhan Điềm vui ra mặt, lúc ra ngoài còn vô tư khoác tay anh vô cùng thân thiết.
Nhà hàng GG,
Suốt cả bữa ăn anh không nói chuyện một tiếng nào với Nhan Điềm, Nhan Điềm có hỏi thì anh chỉ ừ cho qua hoặc gật đầu. Bức xúc, ả ta liền lớn tiếng:
"Cố Hiểu Phàm, anh không tôn trọng em một chút nào sao? Chúng ta đâu phải xa lạ đến mức không thể nói chuyện cùng nhau một câu."
"Vậy chúng ta thân thiết lắm sao?" Anh hỏi.
"Cố Hiểu Phàm, anh có thật sự không còn yêu em nữa không?"
Anh đột nhiên bật cười:
"Nhan Điềm, cô vẫn bị lụy trong cái tình yêu nửa vời đó sao? Tôi đã không còn lưu luyến cô từ hai năm trước rồi."
"Nói dối."
"Chẳng phải cô và Kayla yêu nhau thắm thiết lắm à. Anh ta đang bị tạm giam, sao không thấy cô tới đó thăm nhỉ?"
Nhan Điềm đập mạnh dĩa xuống bàn, cau có:
"Đừng nhắc đến anh ta. Em và anh ta chả còn gì cả, bây giờ…em chỉ muốn dành thời gian cho anh thôi."
"Cô nói như kiểu chúng ta đang hẹn hò vậy. Giám đốc Nhan, tôi là người đã có vợ…"
"Em thừa biết cuộc hôn nhân của hai người có mục đích là gì. Chỉ