Đứng nhìn khung cảnh vui vẻ của hai người họ, anh lại tỏ ra như không quan tâm rồi mau chóng rời đi. Nhan Điềm đi theo anh, trước khi đi còn để lại một ánh mắt khinh thường về phía của cô. Đột nhiên cô va phải ánh mắt ấy, Nhan Điềm chợt mỉm cười rồi chạy đến khoác tay anh. Rõ ràng cô ta làm vậy là để trêu tức cô.
Để ý sắc mặt của cô không được tốt, Phó Thuần liền nhìn theo hướng mà cô đang nhìn. Một đôi nhân tình đang thân thiết với nhau, tay trong tay bước về phía trước. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết bóng lưng đó là của Cố Hiểu Phàm.
"Em không sao chứ?" Phó Thuần gặng hỏi cô.
"Tôi không sao cả. Chúng ta tiếp tục thôi."
Cô khẽ lắc đầu, cố gượng cười cho qua chuyện. Hai người họ từng yêu nhau mà, giờ thân thiết hơn cũng là điều dễ hiểu. Miệng cô nói không sao nhưng chính tâm trạng bất ổn của cô đã vạch trần lời nói dối ấy. Phó Thuần nhìn người con gái mang vẻ mặt rầu rĩ ngồi đối diện mà không khỏi xót xa.
Đáng lẽ ra em phải được yêu thương, phải được hạnh phúc mới phải. Xin lỗi vì anh chỉ là một kẻ đến sau…
Phó Thuần định nắm tay cô nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện giờ của cô nên đành rụt tay lại. Phó Thuần thích cô từ hồi hai người còn là sinh viên chỉ là…cô không biết mà thôi.
…
Văn phòng chủ tịch,
"Có chuyện gì mà Phó Tổng lại tới tận đây thế này?"
Anh ngồi trên sofa, vắt chân kênh kiệu, hai tay đan vào nhau để trên đùi, vừa nhìn Phó Thuần đang đứng trước mặt, vừa hỏi. Phó Thuần khẽ mỉm cười, thận trọng gập người đưa cho anh một tờ giấy.
"Mời Cố Tổng xem qua."
Anh cầm lấy tờ giấy ấy, tất tần tật đều là tài liệu về việc liên doanh. Phó Thuần tới đây là để muốn hợp tác cùng KJB và tất nhiên là anh…không hề thích điều đó. Anh chỉ xem qua một lượt rồi thả lỏng ngón tay để tờ giấy ấy tự rơi xuống. Phó Thuần nhìn theo tờ giấy rơi xuống đất, gương mặt biến sắc.
"Anh nghĩ KJB là công ty ai muốn hợp tác cũng có thể được sao? Nếu nó dễ dàng như anh nghĩ thì vị trí thứ nhất đã không thuộc về KJB rồi."
"Ý của Cố Tổng là…?"
"Ý của tôi rất rõ ràng. Tôi từ chối hợp tác với các người."
Phó Thuần mỉm cười:
"Có thể cho tôi biết lí do không?"
Anh trầm ngâm nhìn Phó Thuần, một lát sau liền đứng dậy, kéo thẳng hai vạt áo. Anh đá tờ giấy sang một bên rồi tiến về phía trước.
"Hiện giờ công ty của tôi rất ổn, không có nhu cầu hợp tác với các công ty khác. Đó là lí do, anh hài lòng chưa?"
Phó Thuần lặng lẽ bước đến gần anh, cúi xuống nhặt tờ giấy bị anh đá trên nền đất rồi lấy tay phủi đi.
"Nếu Cố Tổng đã từ chối thì tôi cũng xin phép…ra về."
Phó Thuần cúi đầu, rồi lặng lẽ rời khỏi văn phòng của anh. Lúc ra ngoài còn vô tình chạm mặt cô. Nhìn thấy cô, Phó Thuần liền mỉm cười, cô cũng gật đầu đáp lại lời chào.
Thấy cô vẫn còn lưu luyến nhìn theo Phó Thuần, anh liền lên tiếng:
"Thích hắn đến vậy sao?"
Cô giật mình quay lại, lắc đầu:
"Tôi chỉ đang suy nghĩ thử xem lí do anh ấy muốn gặp anh là gì thôi."
Anh mỉm cười, cho hai tay vào túi quần, bước gần đến chỗ của cô.
"Cô muốn biết lí do anh ta tới đây?"
"Tôi…"
"Anh ta tới đây là muốn hợp tác. Cô có muốn biết câu trả lời của tôi là gì không?"
"Chẳng lẽ anh…"
"Tôi đã từ chối, từ chối hợp tác với Phó Thị."
Vừa nói, anh vừa áp sát cô vào tường. Cô ngẩng mặt, tròn mắt nhìn anh, dáng vẻ lúc này của anh thật đáng sợ. Anh cúi xuống nhìn chằm chằm môi của cô, cứ nghĩ đến việc đôi môi này cười rạng rỡ với người đàn ông khác, anh lại nổi giận.
"Vậy thì…tại sao anh lại từ chối?" Cô khẽ hỏi. Cô cũng tò mò.
Anh đưa tay, sờ nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô. Động tác này khiến cô bất ngờ, muốn rụt người lại cũng không được. Đột nhiên anh đưa cằm cô về phía trước, khi môi hai người gần sát nhau cô mới quay phắt đi.
Giỏi thật! Giờ cô còn biết né tránh nụ hôn của anh.
"Lí do đơn giản thôi. Tôi không thích Phó Thuần, tôi không thích Phó Thị nên mới không đồng ý."
"Tập đoàn Phó Thị cũng rất phát triển, Phó Tổng cũng rất tài năng.