Con người của anh đúng là khó hiểu.
Những lúc bình thường thì lại ấm áp, dịu dàng khiến người khác chết lịm trong sự ân cần ấy còn lúc tức giận anh dường như lại biến thành một người khác, tính cách hoàn toàn trái ngược khiến người ta phải sợ hãi.
Nhưng nếu là đa nhân cách thì Cố Hiểu Phàm đã được chữa trị kịp thời nhưng anh lại được chẩn đoán bình thường, liệu đây có phải con người thật của anh?
Đột nhiên cô đứng dậy, nói với Hàn Văn Triệt:
"Nhờ anh chăm sóc cho Hiểu Phàm, tôi…có việc phải đi rồi."
"Cô đang tránh mặt cậu ta đúng không? Cô không muốn khi tỉnh dậy Cố Hiểu Phàm sẽ nhìn thấy cô."
"Anh cũng biết anh ấy ghét tôi thế nào mà.
Tôi xin phép."
Cứ như thế Hàn Văn Triệt để yên cho cô rời khỏi.
Càng ngày khoảng cách giữa hai người họ càng xa rồi.
Người này cứ tránh mặt người kia như vậy đến bao giờ mới nảy sinh tình cảm?
"Cố Hiểu Phàm, cậu khiến tôi thật sự đau đầu rồi đấy."
[…]
Để tránh mặt anh nên cô đã rời khỏi bệnh viện nhưng cô cũng không thể về Hanarix hay đến công ty để làm việc được, Hạ Yên Nhiên rảo bước trên đường rồi đột nhiên dừng lại trước cửa hàng của Tiểu Linh.
Cô cứ đứng đó, nhìn lên phía bảng hiệu, Dương Tiểu Linh nhìn thấy cô đã vội vã chạy ra.
"Yên Nhiên, tới đây tại sao không vào trong?"
"Tiểu Linh…"
Cô lao đến ôm chầm lấy cô bạn thân của mình.
Đôi khi chỉ cần một cái ôm thôi đã đủ xua tan những âu lo muộn phiền.
Cô ôm chặt lấy Tiểu Linh, tâm trạng đã thoải mái hơn một chút.
"Sao thế? Đáng lẽ ra cậu phải ôm chồng của cậu mới đúng."
"Để yên như thế một chút được không?"
Dương Tiểu Linh đưa tay đỡ lấy cô bạn nhỏ của mình.
Hai người cứ đứng như thế một lúc, khách vào cửa hàng có để ý hai bọn họ nhưng cô cũng không quan tâm.
Một lát sau, cô kể cho Tiểu Linh về chuyện anh bị bất tỉnh do làm việc quá sức.
Nghe xong, tuy Tiểu Linh không ưa anh nhưng cũng cảm thấy bất ngờ.
"Thế tại sao cậu không ở lại bệnh viện chăm sóc cho anh ấy?" Tiểu Linh bất giác hỏi cô.
Hạ Yên Nhiên cầm chiếc thìa khuấy ly cà phê trước mặt nhưng lại không có ý định uống.
Cô nói ra một cách buồn rầu:
"Đưa anh ấy đến bệnh viện là hết nhiệm vụ của mình rồi.
Trước đây…anh ấy cũng từng làm thế với mình."
Dương Tiểu Linh thở dài:
"Đã là vợ chồng mà còn chấp nhặt mấy điều này sao? Vì trước đây anh ấy từng làm thế nên bây giờ cậu chỉ trả lại thôi hả? Mình còn tưởng giữa hai người lâu ngày sẽ bén được một thứ tình cảm gì đó nhưng thực chất lại chỉ có tình nghĩa thôi sao?"
Không phải.
Cô rất muốn ở lại bệnh viện để chăm sóc anh, muốn nhìn thấy anh tỉnh dậy rồi đưa thuốc cho anh uống.
Nhưng cô lại không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Sau đêm hôm qua cô đã tự nhủ phải ghét anh, ghét cay ghét đắng nhưng tại sao…bản thân cô không thể ghét anh dù chỉ một chút.
Những lời hôm nay cô nói, những việc hôm nay cô làm đều là tự lừa dối bản thân, lừa dối cảm xúc thật của mình.
"Mình xin lỗi…" Cô khẽ trả lời.
"Cậu có làm sai gì đâu mà phải xin lỗi.
Mà cậu bỏ đi thế cũng được, để cho Cố Hiểu Phàm cảm thấy nhớ cậu rồi trách cậu tại sao không đến chăm sóc anh ta."
Nếu như hai người thực sự yêu nhau thì có lẽ anh sẽ trách móc cô như vậy nhưng cuộc hôn nhân này không hề có chút tình yêu nào hết, có phải trong trò chơi tình ái này, cô thua rồi không?
…
Bệnh viện,
Sau một hồi tác dụng của thuốc mê đã hết công dụng cũng là lúc Cố Hiểu Phàm tỉnh dậy sau vài tiếng ngủ mê.
Anh từ từ mở mắt, trần nhà có vẻ khác với trần nhà của phòng anh.
"Đây là…bệnh viện sao?"
Anh chống hai tay xuống giường và bắt đầu ngồi dậy, cơ thể vừa được tiêm thuốc nên có hơi mệt mỏi.
Anh tựa lưng vào thành giường, nhìn đống dây dợ dính trên người mình và bộ quần áo bệnh nhân này nữa, anh bỗng thở dài rồi quay sang nhìn chằm chằm người bạn thân đang ngồi ngủ gật bên giường.
"Hàn Văn Triệt, này…Hàn Văn Triệt."
Hàn Văn Triệt nghe thấy có người gọi mình nên đã bật tỉnh dậy, vì còn ngái ngủ nên cậu ta vung vẩy chân tay, gương mặt trông hơi đần độn.
"Gì…động đất hả? Có động đất sao?"
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Hàn Văn Triệt dơ tay dụi mắt không thể tin được người bạn thân của mình đã tỉnh dậy.
Hàn Văn Triệt vui mừng cười rạng rỡ rồi lao đến ôm chặt lấy anh.
"Tốt quá rồi, cậu tỉnh lại rồi.
Đồ ngốc, cậu biết tôi sợ lắm không? Tôi sợ cậu sẽ chết đấy."
"Buông tôi ra, khó thở chết đi được."
Đây là lần đầu tiên có người ôm anh chặt đến khó thở như vậy.
Hàn Văn Triệt hôm nay thật lạ, đột nhiên lo lắng cho anh như thế.
"Cậu mau uống thuốc đi, bác sĩ nói