Vệ Lẫm nhìn lướt qua Trần Nhược Tinh, thản nhiên mở miệng: “Cô ấy và tôi cũng không thân.” Lời này là nói với Nguyễn Tĩnh. Nguyễn Tĩnh ngạc nhiên, rồi cười khan, “Đều là người trẻ tuổi, cùng nhau chơi đùa sẽ rất vui. Nhược Tinh ――”
Trần Nhược Tinh xin lỗi nhìn cô ta, “Xin lỗi, mình bình thường không có nhiều thời gian rảnh.” Hơn nữa cô cũng không có thói quen tham gia tụ họp.
“Như vậy à. Vậy về sau mình lại tìm cậu.” Nguyễn Tĩnh ngọt ngào cười, “Vệ Lẫm, chúng ta đi thôi.”
Vệ Lẫm không nói gì, nhấc chân đi về phía trước.
Nguyễn Tĩnh vội tạm biệt Trần Nhược Tinh rồi đuổi theo. “Vệ Lẫm, đợi mình với.”
Hai người đi lên lầu ba.
Vệ Lẫm nói: “Sách cậu muốn tìm ở gian này.”
Hôm qua Nguyễn Tĩnh gọi điện thoại cho Vệ Lẫm, muốn đến thư viện của đại học Giang mượn mấy quyển sách, nhờ anh giúp đỡ. “Cậu phải đi rồi sao?”
Vệ Lẫm gật đầu, “Tôi còn có việc. Đây là thẻ của bạn học của tôi, cậu mượn xong, đưa thẻ tới chỗ bảo vệ, tối về tôi thuận tiện lấy.”
Nguyễn Tĩnh cắn răng, “Vệ Lẫm ――”
“Còn có việc?” Vệ Lẫm hỏi.
Nguyễn Tĩnh biểu tình như sắp khóc, “Mình ―― làm phiền cậu rồi.” Nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, chờ qua hai ngày nữa rồi nói.
Vệ Lẫm rời đi rất nhanh.
Anh đi vào phòng tự học, tìm thấy Chương Nhất Thần.
Chương Nhất Thần cầm sách ở bên cạnh lên, nhường chỗ cho anh, “Bạn của cậu đi rồi à?”
“Chưa, để cô ấy tự đi tìm rồi.”
Vẻ mặt Chương Nhất Thần kinh ngạc, trong lòng viết lớn hai chữ chịu thua.
“Sao vậy?” Vệ Lẫm thấy cậu ta nhìn mình không nói lời nào.
“Khó trách đến bây giờ cậu vẫn không có bạn gái, với thái độ này của cậu, có cô gái nào nguyện ý yêu đương với cậu chứ.” Chương Nhất Thần nói đùa.
Vệ Lẫm không cho là đúng, “Nữ sinh cũng rất nhiều chuyện.”
Chương Nhất Thần: “Vậy cậu thích nam sinh à?”
Vệ Lẫm liếc cậu ta, “Cậu không cần viết luận văn nữa à?”
Chương Nhất Thần nhanh chóng lấy bản phác thảo của mình qua, “Cậu giúp tôi xem xem.”
Luận văn bảy tám trang, Vệ Lẫm xem xong trong hai ba phút. “Số liệu trên này từ đâu mà có?” “Baidu á.”
“Cậu xác minh lại số liệu chút đi.” Anh cầm bút nhanh chóng sửa sửa, “Ngôn ngữ luận văn phải ngắn gọn rõ ràng.”
Chương Nhất Thần vừa nhìn, “Cậu quá nhanh rồi.”
Vệ Lẫm ngẩng đầu, “Được rồi, cậu xem lại đi.”
Chương Nhất Thần nhìn kỹ lại, trong lòng không khỏi bội phục Vệ Lẫm. “Khó trách giáo viên đều khen ngợi cậu, có lý có căn cứ. Cậu làm sao lại biết nhiều như vậy?”
Vệ Lẫm cười cười, “Nếu như cậu có một người anh trai vô cùng ưu tú trên mọi phương diện, cậu cũng sẽ cố gắng thôi.”
Chương Nhất Thần hiểu, “Xem ra áp lực của cậu không nhỏ.”
Vệ Lẫm cầm lấy di động, tùy ý lướt xem.
Chương Nhất Thần sửa được một nửa, vươn thắt lưng, đột nhiên nhìn thấy bàn phía trước. “Trần Nhược Tinh ――” hắn thấp giọng thì thầm.
Vệ Lẫm ngẩng đầu, “Ở đâu?”
Chương Nhất Thần chỉ chỉ phía trước, “Nam sinh bên cạnh cậu ấy là ai vậy?”
“Người tới tự học giống tôi và cậu.” Vệ Lẫm trả lời.
Chương Nhất Thần cau mày, “Tôi thấy không giống.” Cậu ta cắn đầu bút, “Có dụng ý khác!”
Vệ Lẫm híp mắt, “Cậu nghĩ gì vậy.”
“Cậu không biết à? Có rất nhiều nam sinh theo đuổi Trần Nhược Tinh.”
Vệ Lẫm thực sự không biết, anh cứng rắn nói: “Chuyện gì vậy?”
Chương Nhất Thần có chút khinh bỉ anh, có điều nghĩ đến hắn không ở ký túc xá, không biết cũng bình thường. “Trần Nhược Tinh làm thêm ở quán cafe Khả Khả, có người đăng ảnh chụp của cậu ấy lên diễn đàn trường, biệt hiệu của cô ấy là “Coffee girl”.”
“Coffee girl? Cô ấy?”
Chương Nhất Thần bất mãn với ngữ khí của anh, “Tôi cho cậu xem ảnh chụp.” Chương Nhất Thần rất nhanh liền mở ảnh chụp ra xem, “Cậu xem độ quan tâm của bài đăng này rất cao, mọi người đã biết lớp và chuyên ngành của cậu ấy. Cậu xem ảnh chụp rất đẹp phải không.”
Quán cafe kia Vệ Lẫm cũng từng nghe thấy. Trong ảnh chụp Trần Nhược Tinh mặc đồng phục làm việc của quán, đang làm cafe, vẻ mặt chuyên chú, khí chất của cô vốn là thanh thuần thuần khiết, hiệu quả của góc mặt nghiêng càng thêm động lòng người.
“Thế nào? Bức ảnh này có thể một giây diệt luôn hoa hậu giảng đường của trường.”
“Cũng bình thường.” Anh thản nhiên đáp lại.
Chương Nhất Thần cười nhạt, “Ánh mắt của ngài thật cao! Ngài là muốn tìm một tiên nữ à, tôi chờ.”
Vệ Lẫm không để ý châm biếm của cậu ta, ánh mắt nhìn tới phía trước.
Nam sinh kia không biết nói gì đó với Trần Nhược Tinh, Trần Nhược Tinh thế nhưng trả lời lại nam sinh xa lạ. Bệnh sợ con trai của cô khỏi rồi?
Nam sinh kia đột nhiên giang cánh tay ra, chậm rãi tới gần bên cạnh Trần Nhược Tinh, một tay khoác lên ghế Trần Nhược Tinh.
Chương Nhất Thần trợn tròn mắt, “Không biết xấu hổ!”
Vệ Lẫm nhíu mày.
Chương Nhất Thần nói: “Vệ Lẫm, cậu nói xem bọn họ có phải đang hẹn hò không?”
Vệ Lẫm đột nhiên đứng dậy, ghế dựa cà lên mặt đất, một tiếng két chói tai vang lên.
Mấy người ngồi học xung quanh đều nhìn anh, thậm chí có mấy người nhíu mày!
Chương Nhất Thần: “Vệ Lẫm, cậu nhỏ tiếng chút.”
Trần Nhược Tinh nhân tiếng động đó, cất sách vở vào muốn rời đi, trong lòng cô thầm nói, nam sinh ngồi bên cạnh nói nhiều thật.
Cô trở về ký túc xá, mọi người thấy cô về sớm như vậy, có chút ngạc nhiên. “Hôm nay sao lại về sớm vậy?”
Trần Nhược Tinh nhíu mày, “Nam sinh ngồi bên nói quá nhiều.”
Giả Gia nói: “Có mấy người không có tính tự giác như vậy, đến phòng tự học nói chuyện ảnh hưởng người khác học tập. Cậu nên nhắc nhở hắn ta, bảo hắn ta ra hành lang mà nói chuyện.”
Trần Nhược Tinh trầm mặc, do ngại nói, nam sinh kia vẫn luôn tìm cô nói chuyện.
Hứa Lạc Lạc cười khẽ: “Sợ là người ta muốn nói chuyện với Nhược Tinh đó.”
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng.
Giả Gia phản ứng lại, cũng cười ầm lên.
Trần Nhược Tinh: “Được rồi, đừng cười nữa.”
Hứa Lạc Lạc: “Lại nói, quán cafe của các cậu mấy ngày này có nhiều khách không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
“Chủ của cậu hẳn nên tăng lương cho cậu.”
Chủ quán quả thật có nói, có điều Trần Nhược Tinh cũng không quá để ý. Ngay từ đầu cô cũng không biết, ảnh của mình bị người ta đăng lên diễn đàn trường, sau đó càng ngày càng nhiều người đến quán cafe, nhất là buổi tối. Cô còn phiền não hỏi Đại Kha. “Buổi tối đến uống cafe, bọn họ chẳng lẽ không sợ mất ngủ sao?”
Lúc ấy Đại Kha sửng sờ vài giây, rồi cười nói, “Ngu ngốc.”
Trần Nhược Tinh không nghĩ tới, những người này là đến xem cô. Từ nhỏ, cô chính là người không đáng nhìn nhất.
Hứa Lạc Lạc nói: “Xem ra người đầu tiên trong ký túc xá của chúng ta thoát kiếp FA có lẽ là Nhược Tinh.”
Trần Nhược Tinh nở nụ cười, “Không đâu.”
Giả Gia: “Chúng ta cược xem đi, mình cược 10 tệ! Nhược Tinh là người đầu tiên có bạn trai!”
Hứa Lạc Lạc: “Mình cũng vậy.”
Trần Nhược Tinh: “Mình cũng cược 10 tệ, cược không phải mình.”
Hứa Lạc Lạc: “Chờ Diệc Nặc trở về hỏi một chút.”
Giả Gia: “Mình rất mong chờ. Ai thắng mời khách nha.”
Trên mặt