Trần Nhược Tinh tưởng tượng qua rất nhiều lần, cảnh cô và mẹ gặp nhau, mẹ sẽ dịu dàng ôm cô. Có thể sẽ khóc, sẽ khổ sở, cũng sẽ kích động. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bình tĩnh như vậy. Thậm chí vừa nãy không lâu, họ đã gặp nhau, nhưng không ai nhận ra nhau.
Bọn họ là mẹ con, lại như những người xa lạ trong thành phố.
Trần Tử Lê đứng lên, cũng có chút thất thố, “Nhược Tinh ――”
Cậu nhóc nhìn mẹ, lại nhìn Trần Nhược Tinh. “Mẹ, mẹ quen biết chị gái này sao?”
Khóe miệng Trần Nhược Tinh động đậy, rốt cuộc tìm lại được thanh âm. “Xin chào.” Hiện tại ngay cả một tiếng “mẹ” cô cũng không có dũng khí kêu lên.
Trần Tử Lê chỉ vào chỗ ngồi đối diện, “Con ngồi đi.”
Trần Nhược Tinh máy móc ngồi xuống, cô trầm mặc, ánh mắt nhìn hai mẹ con đối diện.
Trần Tử Lê nói: “Đây là Thần Thần, em trai con.”
Trần Nhược Tinh vô thức hỏi một câu, “Là Thần trong tinh thần (ngôi sao) sao?”
“Đúng. Em tên là Thôi Duệ Thần.” Giọng trẻ con thanh thúy lanh lảnh làm cho người ta tâm tình thư thái không hiểu vì sao.
“Chị tên là Trần Nhược Tinh.” Trần Nhược Tinh nhẹ giọng nói. “Tên của chúng ta đặt cạnh nhau là tinh thần a.”
Trần Tử Lê rót cho cô một cốc trà, “Uống đi.”
“Cảm ơn.”
“Mẹ nghe nói con học đại học Giang, mọi việc đều ổn chứ?”
Trần Nhược Tinh bưng cốc trà lên, “Rất tốt.”
“Ông bà ngoại con thì sao?”
“Ông ngoại mấy năm trước làm phẫu thuật, hai năm nay điều dưỡng cũng không tệ. Bà vẫn như trước.” cô nói.
Mắt Trần Tử Lê đỏ lên, “Xin lỗi.”
Trần Nhược Tinh mấp máy miệng, “Bọn con đều rất tốt.”
“Nhược Tinh ――”
“Con muốn gặp người, chỉ là muốn thỏa mãn tiếc nuối hồi bé mà thôi, con cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống hiện tại của người.” Cô cảm giác được trên người có cái gì đó đang cắn cô, xương cốt cả người, từ trong ra ngoài đều đau.
“Sao lại nói quấy rầy cơ chứ. Nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, về sau...” Trần Tử Lê bỗng yên lặng, bà có gia đình mới, lại có con, bà không thể không để ý hậu quả giống như trước được nữa.
Trần Nhược Tinh cũng không để ý.
Thôi Duệ Thần mở miệng nói: “Trà này không ngon, thật đắng, đầu lưỡi của con tê rần rồi, con muốn uống trà sữa.”
Trần Tử Lê nở nụ cười, “Trà sữa đều là chị gái uống, bé trai không thể uống.”
Thôi Duệ Thần cau mày, “Vì sao?
Trần Tử Lê không biết nói sao.
Trần Nhược Tinh nói: “Giống như nữ sinh mặc váy, nam sinh không mặc váy vậy.”
Thôi Duệ Thần thở dài, “Em cảm thấy làm con trai thật đáng thương mà.”
Trần Nhược Tinh đột nhiên cười lên. Đây đại khái chính là sự kỳ diệu của huyết thống, cô và đứa bé này lần đầu tiên gặp mặt, giữa bọn họ liền tồn tại một loại cảm giác quen thuộc.
“Lại nói bậy.” Trần Tử Lê tuy trách cứ, lại không dấu được sự cưng chiều.
Trần Nhược Tinh nhìn ra được bà là một người mẹ tốt, ôn nhu xinh đẹp, thỏa mãn hết thảy tưởng tượng của cô về “mẹ”.
Cô uống hết một cốc trà, “Con phải về rồi.”
Trần Tử Lê kinh ngạc, “Sớm như vậy?”
Trần Nhược Tinh đứng lên, cầm túi xách lên. “Buổi chiều con còn đi làm.”
Đi làm?
Trần Tử Lê nhất thời cũng không hỏi quá nhiều. “Nhược Tinh, chờ một chút.” Bà lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, “Đây là chuẩn bị cho con, mật mã ở trên thẻ.”
Trần Nhược Tinh ngây người, “Không ―― không cần.”
Vẻ mặt Trần Tử Lê kiên trì, “Mẹ không có gì có thể cho con được.”
Trần Nhược Tinh sau khi ngượng ngùng, trong lòng phức tạp. “Con gặp người cũng không phải đòi tiền.”
“Không! Mẹ không phải có ý này.” Trần Tử Lê khẩn trương không thôi. “Nhược Tinh, mẹ nợ con quá nhiều rồi.”
Trần Nhược Tinh hiểu rõ, đại khái cô cầm tấm thẻ này, trong lòng bà mới cảm thấy dễ chịu một chút. Cô đưa tay nhận lấy thẻ ngân hàng. “Cảm ơn.”
Trần Tử Lê cắn khóe môi, “Nếu có việc thì có thể gọi điện cho mẹ, hoặc cũng có thể tìm Đường Vận.”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Thôi Duệ Thần biết cô phải đi, “Chị gái, chị không phải vừa nãy đang đợi mẹ chị sao? Bà ấy còn chưa tới à?”
Sắc mặt Trần Tử Lê trắng bệch.
Trần Nhược Tinh cong khóe miệng. “Bà ấy đến rồi. Chị đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trần Tử Lê hồn bay phách lạc ngồi xuống.
Thôi Duệ Thần kéo tay bà, “Mẹ, không phải nói muốn dẫn con đi xem phim sao?”
Trần Tử Lê hít một hơi, “Thần Thần, chờ một chút, mẹ hơi đau đầu, để mẹ nghỉ ngơi một chút.”
“Hay là gọi điện cho bố?”
“Không cần đâu.” Trần Tử Lê uống hết cốc trà đã không còn độ ấm kia, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại. Năm đó bà chỉ có đứa con gái, vì tình yêu, cái gì cũng không quan tâm không để ý, giống như ma nhập vậy.
Sau đó, bà nghỉ học sinh con, cũng chưa từng hối hận, “Mẹ ―― sao mẹ lại khóc?” Thôi Duệ Thần khẩn trương lau nước mắt cho mẹ nhóc.
“Mẹ có lỗi với con.” Trần Tử Lê khóc, hai tay bưng kín mặt.
Thôi Duệ Thần vỗ đầu vai cô, “Được rồi, con tha thứ cho mẹ. Lát nữa mua ly trà sữa cho con là được.”
Trần Nhược Tinh đi ra khỏi quán trà, nước mắt không nhịn được ào ào chảy ra. Cô lau lau, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Người trong thang máy nhìn cô, cô hoàn toàn không để ý, thậm chí cũng không phát hiện Vệ Lẫm cũng đang ở trong thang máy.
Vệ Lẫm cũng rất đau đầu, mẹ anh bảo anh hôm nay nhất định phải đến đây. Anh hai lúc nãy đã về rồi, anh đương nhiên không đi được.
Trần Nhược Tinh một đường đi về phía trước, vừa đi vừa khóc.
Vệ Lẫm đi theo sau cô, cách khoảng bốn năm mét. Anh bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao nói con gái là làm từ nước.
Trần Nhược Tinh đã khóc được nửa tiếng.
Vệ Lẫm đang nghĩ đi lên ngăn cô lại, lại thấy cô đã đi vào ngã tư đường, mà phía trước đang là đèn đỏ.
Xe đến xe đi, Trần Nhược Tinh còn tiếp tục đi về phía trước.
“Trần Nhược Tinh ――” Vệ Lẫm bước nhanh lên trước, kéo cô lại một bên. “Cô không muốn sống nữa à!”
Mặt Trần Nhược Tinh đầy nước mắt, đôi mắt đỏ lên giống hệt con thỏ, cũng không nói chuyện.
Vệ Lẫm nắm lấy cánh tay cô, nhíu mày, “Khóc xong chưa?”
Trần Nhược Tinh cắn môi.
Vệ Lẫm nghĩ thầm thôi bỏ đi, bản thân cũng không nên chấp nhặt cô. Anh sờ túi áo, phát hiện mình cũng không mang theo khăn giấy. Lại nhìn thấy Trần Nhược Tinh khóc thê thảm như vậy, giơ tay lên dùng cổ tay áo lau mặt cho cô.
“Cô mấy tuổi rồi, còn khóc ra như vậy? Một đường này đều bị camera theo dõi quay lại, nói không chừng đêm này liền được lên TV đấy.”
Trần Nhược Tinh ngơ người đứng đó, nhìn anh vụng về lau nước mắt cho mình. “Đau ――” cúc tay áo hắn cà qua mặt cô.
“Chiếc áo này là lần đầu tiên