Vệ Lẫm không để lỡ bất kỳ biểu tình nào của Trần Nhược Tinh, cô tựa hồ rất kinh ngạc, lại có chút hoảng hốt. “Cô không muốn tôi đi?”
Trần Nhược Tinh nhìn vào mắt anh, “Mình sợ cậu đi không quen.”
Vệ Lẫm cười khẽ, “Đúng lúc tôi cũng chưa từng đi, ngược lại có thể nhìn xem. Vi Chu có gì vui?”
Trần Nhược Tinh nắm chặt tay, “Mùa đông ở Vi Chu rất thoải mái. Bởi vì chi phí không cao, rất nhiều người già hiện tại sẽ đi qua đó trú đông.”
“Cũng không tồi. Quay về tôi bảo bố mẹ đi Vi Chu đầu tư một chút.” Vệ Lẫm thấy cô hơi khẩn trương, cũng không chọc cô nữa, “Đi thôi. Chú Dương ở cổng trường rồi.”
Trần Nhược Tinh lại không bình tĩnh lại được. Bà cô muốn gặp Vệ Lẫm, là muốn nhắc đến chuyện hôn ước? Haiz! Không biết có thể thuyết phục Vệ Lẫm bảo anh không cần đi Vi Chu được không.
Một đường này, Trần Nhược Tinh tràn đầy tâm sự, tâm tình vui vẻ khi về nhà lại bị đè xuống từng chút một.
Tới Vệ gia, mẹ Vệ nói với cô chuyện Vệ Lẫm đi Vi Chu, “Nhược Tinh, dì đã mua vé máy bay cho hai đứa rồi.”
Trần Nhược Tinh khẽ cắn môi, “Dì à, thật sự không cần phải phiền toái như vậy đâu, để Vệ Lẫm đi xa như vậy sẽ rất mệt.”
“Không cần lo lắng. Vốn là chúng ta cũng muốn đi thăm ông bà con, có điều chú Vệ của con cuối năm bận quá nhiều việc không dứt ra được, nên để Vệ Lẫm thay mặt chúng ta đi gặp ông bà con.”
“Dì, không phải bà con bảo Vệ Lẫm tới sao?”
Mẹ Vệ cười khúc khích, “Vệ Lẫm nói như vậy với con? Nó chọc con đấy. Năm mới nhiều người về nhà, để con một mình về dì cũng không yên tâm, nên đề nghị nó đưa con về, nó cũng không phản đối.”
Sau đó Trần Nhược Tinh nói gì cũng không có ích gì. “Vậy làm phiền cậu ấy rồi.”
Tối đó, Vệ Triệt cũng về nhà ăn cơm, anh vẫn như trước, không thay đổi gì. Nghe nói ngày mai Vệ Lẫm cùng Trần Nhược Tinh trở về, anh gật đầu, “Chuyện nên làm. Vi Chu rất đẹp, đúng lúc em cũng chưa từng tới, có thể ở đó lâu một chút.”
Bố Vệ cười phụ họa, “Nếu con muốn ở nhà Nhược Tinh ăn tết, chúng ta cũng không có ý kiến. Sau mồng hai bố và anh con định đi đảo Phổ Cát.”
Vệ Triệt: “Con có hẹn với bạn rồi.”
Vệ Lẫm a một tiếng, “Con quen làm người trông trẻ rồi.”
Bố Vệ nhìn anh, “Con cùng giáo sư Tiết nghiên cứu học tập, từ khi nào thì học được ba hoa rồi?”
“Đây còn không phải là di truyền sao.”
“Phải không?” bố Vệ trầm giọng nói, “Thời điểm bố bằng tuổi con, mọi người đều nói bố rất chững chạc trung thực.”
“Vậy ngài làm sao theo đuổi được mẹ con? Dựa vào sự chững chạc trung thực của ngài?”
Bố Vệ ho nhẹ một tiếng, “Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn (*). Con phải học tập Nhược Tinh nhiều.”
(*) Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn (食不语, 寝不言): Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện.
Trần Nhược Tinh không hiểu sao lại bị điểm danh, đành phải ngồi ngay ngắn.
“Là anh hai nói trước.”
Vệ Triệt lắc đầu, “Là lỗi của anh.” Nói xong anh cầm hai bao lì xì. “Tuy anh không ở nhà đón tết, nhưng lì xì của hai đứa vẫn là phải có.”
Trần Nhược Tinh: “Anh, em đã lớn rồi.”
Vệ Lẫm nhận lấy, “Cảm ơn anh hai.”
Mẹ Vệ cười với Trần Nhược Tinh: “Cầm đi. Anh con năm nay làm ăn lời không ít tiền, không cần thay nó tiết kiệm tiền.”
Trần Nhược Tinh nhận lấy tiền lì xì trong chờ mong của mọi người. “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí. Kỳ nghỉ hè sang năm có thể suy nghĩ đến công ty anh thực tập, có điều tiền lương thực tập của công ty anh khá thấp.”
Trần Nhược Tinh mỉm cười, “Được ạ.”
Vệ Lẫm: “Nhà tư bản đại gian đại ác, nói quả không sai.”
Vệ Triệt cong khóe miệng, “Anh đương nhiên không ân cần bằng Vệ nhị thiếu. Nhược Tinh, em thấy sao?”
Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, nhất thời không biết nói gì.
Mẹ Vệ lắc đầu, “Hai đứa đừng làm Nhược Tinh khó xử nữa, ăn cơm đi.”
Buổi tối, mọi người đều nghỉ ngơi, đêm khuya yên tĩnh. Trần Nhược Tinh không ngủ được, có thể là do ngày mai được về nhà rồi, trong lòng cô tràn đầy hưng phấn.
Cô xuống lầu rót nước uống, thì gặp Vệ Triệt. “Anh, anh còn chưa ngủ sao?”
Vệ Triệt gật đầu, nhìn lướt qua ly nước trong tay cô, “Muốn uống nước?”
Trần Nhược Tinh rót nước, uống mấy ngụm, trong người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Vệ Triệt dựa vào tủ chén bát, tư thái tao nhã, “Hai ngày trước anh gặp được mẹ em. Anh đã nói với mẹ em Vệ Lẫm sẽ cùng về với em rồi.”
“Vì sao?” Trần Nhược Tinh khó hiểu.
“Mẹ em hình như cũng không quên hôn ước năm đó.” Vệ Triệt sờ sờ cằm, anh nếu là không nhìn nhầm, Trần Tử Lê giống như nhìn trúng anh.
Trần Nhược Tinh xấu hổ không thôi.
“Em trai em đã gặp Vệ Lẫm rồi?”
“Vâng. Thần Thần đến trường tìm em, em nhờ Vệ Lẫm giúp em đưa thằng bé về nhà.”
Vệ Triệt cười, “Thảo nào! Em trai em nói em có bạn trai.”
“Em và Vệ Lẫm không phải...” Trần Nhược Tinh vội giải thích.
Vệ Triệt không nhanh không chậm uống một ngụm nước nhuận giọng. “Em không thích Vệ Lẫm?”
Trần Nhược Tinh trầm mặc rất lâu.
“Không cần vội trả lời vấn đề này. Cuộc đời em là của chính em, bà em, mẹ em còn có mẹ anh đều không can thiệp được. Em muốn thích ai đều được.”
Trần Nhược Tinh trong lòng thấy hơi kỳ quái, vì sao Vệ Triệt nói những lời này với cô.
“Uống nước xong thì đi nghỉ sớm đi.” Vệ Triệt đặt ly xuống, xoay người lên lầu.
Sáng hôm sau, Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh xuất phát đến sân bay. Vệ gia chuẩn bị một rương hành lý đầy quà.”
Vệ Lẫm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Đó gọi là của ít lòng nhiều, huống hồ, đồ Vệ gia tặng đều là đồ tốt bồi bổ cơ thể.
Trần Nhược Tinh lần đầu tiên ngồi máy bay, may mà có Vệ Lẫm ở bên, cô quả thật đỡ được nhiều việc.
Mẹ Vệ mua cho hai người vé khoang thượng hạng, Vệ Lẫm nhường vị trí cạnh cửa sổ cho cô. Đến khi máy bay bay lên, Trần Nhược Tinh tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng không nhịn được cười tươi.
Vệ Lẫm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, anh đột nhiên cảm nhận được Trần Nhược Tinh có chút không thích hợp. “Sao vậy? Không thoải mái?”
Trần Nhược Tinh rầu rĩ trả lời: “Có chút ù tai.”
“Uống nước.”
“Mình uống rồi, không có ích gì.”
“Cô nhắm mắt ngủ một lúc đi. Lần đầu tiên đi máy bay đều gặp tình trạng như vậy.”
Trần Nhược Tinh nghe lời làm theo.
Mười phút sau.
Vệ Lẫm hỏi. “Đỡ hơn chưa?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, lại ấn lỗ tai lại.
Vệ Lẫm thấy tai cô đỏ bừng, “Nhịn một chút.