Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 31


trước sau


Trần Nhược Tinh trả lời: “Mình không giỏi nấu ăn cho lắm.” lời này có vài phần khiêm tốn, kỳ thật, tay nghề của cô cũng không tệ lắm.
 
Vệ Lẫm bĩu môi, “Yêu cầu của tôi cũng không cao.”
 
Trần Nhược Tinh nghĩ thầm, yêu cầu của anh còn không cao sao, vô cùng kén chọn, ngay cả dì giúp việc cũng từng nói anh. 

 
“Đến rồi.”
 
Vệ Lẫm ngẩng đầu nhìn, đây có phải là siêu thị đâu, rõ ràng là một cửa hàng bách hóa.
 
Trần Nhược Tinh nhìn ra được sự ghét bỏ của anh, giải thích: “Đồ ở đây là đầy đủ nhất.”
 
Vệ Lẫm cũng không nói gì, đi theo Trần Nhược Tinh vào trong. Chỗ này không lớn, tổng cộng có bốn dãy hàng, đường đi chật hẹp, hai người cùng đi, phải chếch nhau một chút mới đi được.
 
Trần Nhược Tinh quen thuộc tìm được xì dầu. “Cậu còn muốn mua gì không?”
 
Vệ Lẫm lắc đầu, đến đây anh quả thực không có một chút dục vọng mua sắm nào, bên trên chai lọ phía trước đều đóng một tầng bụi.
 
Trần Nhược Tinh hơi do dự, “Vậy cậu ra ngoài chờ mình đi.”
 

“Cô còn cần gì à?” Không phải mua một chai xì dầu sao.
 
Trần Nhược Tinh ấp úng, “Kem đánh răng.”
 
Vệ Lẫm ờ một tiếng, “Tôi ra ngoài chờ cô.”
 
Trần Nhược Tinh nhanh chóng đi tới một bên dãy hàng, cầm lấy hai bịch băng vệ sinh. Lúc nãy Vệ Lẫm ở đây nên cô mới xấu hổ không lấy. Cô nhanh chân đi tính tiền.
 
“Bác gái, thanh toán dùm cháu với ạ.”
 
“Nhược Tinh được nghỉ nên về à? Càng ngày càng xinh đẹp nha.” Bà chủ khen.
 
Trần Nhược Tinh cười cười.
 
Bà chủ thuận tay đưa chai xì dầu cho cô, “Nhược Tinh, khi nào rảnh dạy bù cho con gái lớn nhà cô được không, đứa nhỏ này thành tích thi cuối kỳ giảm xuống không ít.”
 
“Được ạ.”
 
Vệ Lẫm nhìn cô nói chuyện với bà chủ, anh đi qua. “Mua xong chưa?”
 
Trần Nhược Tinh vội vàng cất đồ vào bao, thấy cô một tay cầm một chai xì dầu, một tay kia xách một cái bao, không nhìn ra bên trong đựng cái gì.
 
“Để tôi xách cho.”
 
“Không nặng. Tự mình xách được rồi.”
 
Vệ Lẫm trực tiếp cầm cái bao kia, Trần Nhược Tinh vội vàng tránh đi.
 
Vệ Lẫm nghi ngờ nhìn cô, “Cô mua gì mà đề phòng tôi như vậy?”
 
“Không có gì.” Trần Nhược Tinh đưa chai xì dầu cho anh, “Cậu cầm cái này đi.”
 
Vệ Lẫm nhướn mày, cố ý chọc cô, “Chẳng lẽ mua quà cho tôi?”
 
Trần Nhược Tinh cắn răng, “Của mình, đồ cá nhân của con gái.”
 
Vệ Lẫm sắc mặt xấu hổ, đi nhanh về phía trước.
 
Vừa đến nhà, bà cụ thấy Vệ Lẫm cầm xì dầu, không khỏi mỉm cười. “Đã về rồi à. Cảm thấy Vi Chu thế nào?”
 
Vệ Lẫm cười: “Người ở đây rất hòa thuận, khó trách bà ở Vi Chu nhiều năm như vậy.”
 
“Đúng vậy. Người dân chất phác, khí hậu trong lành. Có điều, rốt cuộc cũng không hợp với người trẻ tuổi.” Bà cụ cảm khái nói.
 
Trần Nhược Tinh nói: “Bà, con lên lầu cất đồ.”
 
Bà cụ gật đầu, “Hai đứa lên đi. Nhược Tinh, con giúp Vệ Lẫm trải ra giường đi.” Trần Nhược Tinh: “Vâng.”
 
Vệ Lẫm: “Để tôi tự làm.” Anh đi theo sau, “Tôi ở phòng nào?”
 
Trần Nhược Tinh: “Mình dẫn cậu đi xem.”
 
Tầng hai Trần gia có hai căn phòng và một phòng khách nhỏ, trang hoàng rất đơn giản, rộng rãi sáng sủa, cũng không có đồ dùng gì.
 
“Phòng này.” Trần Nhược Tinh mở cửa ra, “Cậu ngồi trước đi, mình đi lấy chút đồ.”
 
Vệ Lẫm nhìn xung quanh, phòng này chỉ có một cái giường, một cái tủ, cũng không còn đồ gì khác. Có lẽ bình thường không ai ở, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Góc tường có mấy chỗ có dấu hiệu nổi mốc. Vi Chu sát biển, không khí ẩm ướt, tường mốc lên cũng là bình thường.
 
Một lát sau, Trần Nhược Tinh trở lại, trong tay cầm một bộ chăn ga giường. “Trong nhà không có cái mới, cái này đã giặt rồi, rất sạch.”
 
Bộ ga giường, chăn gối màu lam.
 
Vệ Lẫm theo bản năng nghĩ tới gì đó, “Của cô?”
 
Trần Nhược Tinh vẻ mặt xấu hổ, ừ một tiếng, xoay người trải ga giường.
 
Vệ Lẫm cũng hơi mất tự nhiên, “Tôi giúp cô.”
 
Hai người cùng nhau làm, phòng ngủ im lặng, lộ ra vài phần quái dị.
 
“Trong nhà không có điều hòa, lát nữa mình lấy máy sưởi điện cho cậu.
 
“Không cần, tôi không sợ lạnh.”
 
Làm xong, Trần Nhược Tinh vội vàng quay về phòng mình. “Cậu ―― cậu nghỉ ngơi trước đi, chờ làm cơm tối xong, mình sẽ gọi cậu.”
 
Vệ Lẫm dựa lên giường, hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi. Cuộc đời anh đây vẫn là lần đầu tiên ngủ trên chiếc ga giường đáng yêu như vậy, cũng không tệ lắm.
 
Anh lấy di động ra, nhìn tin tức trên Wechat. Nhóm lớp đại học, nhóm lớp cấp 3, đã có hơn một ngàn tin, không biết bây giờ làm sao lại có nhiều người lảm nhảm như vậy. Lại nhìn mấy tin nhắn Vưu Lý gửi cho anh, hẹn anh nghỉ đông đi chơi.
 
“Tôi đang ở bên ngoài.”
 
Không nghĩ tới anh vừa gửi, Vưu Lý liền trả lời anh. “Cậu chạy đi đâu thế?”
 
Vệ Lẫm hơi do dự, rồi trả lời hai từ, “Vi Chu.”
 
Vưu Lý: “Sao cậu chạy tới đó?”
 
Vệ Lẫm: “Đưa người về nhà. Tôi không tham gia tụ họp đâu.”
 
Vưu Lý: “Haiz, Vệ Lẫm, cậu lên đại học sao lại trở nên thần bí như vậy.” 
 
Vệ Lẫm: “Chờ tôi về rồi hẹn cậu sau.”
 
Anh tắt Wechat, không có việc gì làm nên dứt khoát đi xuống lầu.
 
Trần Nhược Tinh và ông bà cô đều ở trong sân, ông cụ cơ thể không tốt, mấy năm nay đều đi lại bằng xe lăn. Trần Nhược Tinh đang giúp ông cụ mát xa chân.
 
“Được rồi, con đi chơi đi. Ông bây giờ rất khỏe.”
 
“Con rất lâu rồi không gặp ông ngoại, nên muốn ở cạnh ông ngoại.”
 
“Đi bồi Vệ Lẫm đi, nó là khách.”
 
Trần Nhược Tinh không nói chuyện.
 
“Sao vậy? Không thích nó?” ông cụ hỏi. “Người ta ngàn dặm xa xôi đưa con về nhà, ông thấy Vệ Lẫm cũng rất tốt.”
 
“Ông ngoại mới gặp cậu ấy vài lần, liền tin tưởng cậu ấy như vậy.”
 
“Vệ Lẫm khi dễ con?”
 
“Không có. Con người cậu ấy hơi ngạo mạn nhưng rất tốt.” Trần Nhược Tinh ăn ngay nói thật. “Cậu ấy rất thông minh, học rất giỏi, biết rất nhiều. So với con, thì con kém hơn rất nhiều.”
 
“Tinh Tinh nhà chúng ta cũng rất giỏi, việc học từ nhỏ đã không cần chúng ta lo nghĩ, lòng dạ lương thiện, lại rất hiểu chuyện.”
 
Trần Nhược Tinh cười khì khì, “Con cũng cảm thấy như vậy.”
 
Vệ Lẫm không khỏi bật cười, xoay người đi vào bếp. “Bà có cần con giúp gì không?”
 
Bà cụ xoay người, “Không cần, con tới nói chuyện với ta đi.”
 
“Vâng.” Vệ Lẫm kéo ghế ngồi một bên. “Bà muốn nói gì ạ?”
 
Bộ bếp núc trong phòng bếp đã dùng rất nhiều năm, dầu bên trên đã không lau sạch được nữa. Canh gà đun trong nồi, mùi hương tỏa ra bốn phía.
 
Bà cụ bởi vì làm lụng vất vả, nếp nhăn trên mặt khá nhiều, nhìn qua như lớn hơn mười tuổi so với tuổi thật. Vệ Lẫm từng nghe nói, bà cụ từng là tiểu thư nhà quan, ông ngoại của mẹ anh chính là cấp dưới của bố của bà cụ. Ai lại nghĩ, nửa đời của bà lại như vậy.
 
“Nhược Tinh ở Giang thành may mà có mọi người chăm sóc.”
 
“Bà khách khí rồi.”
 
“Vì chúng ta chuyển ra khỏi Giang thành, không còn thân với nhà con. Nhưng con người A Vận lại rất tốt, vẫn luôn nhớ chúng ta. Mấy năm nay vẫn luôn gửi tiền cho chúng ta.”
 
Vệ Lẫm nhìn phía trên nồi có khí nóng bốc lên, “Nhà chúng con cũng từng nhận được chiếu cố của nhà bà.”
 
“Đó là chuyện

lâu lắm rồi.” Bà cụ mỉm cười, “Nhược Tinh là ta nuôi lớn, đứa nhỏ này không giống với mẹ nó, nhu thuận nghe lời, nếu ở gia đình bình thường, tương lai của nó, ta cũng không có gì lo lắng.”
 
“Bà, người nghĩ nhiều rồi.”
 
“Vệ Lẫm, ta rất cao hứng vì lần này con có thể tới đây. Con là đứa bé ngoan.” Bà cụ khẽ nói. “Tương lai nếu Nhược Tinh ――”
 
“Bà ơi ――” Trần Nhược Tinh đột nhiên đi vào, “Canh gà đã xong chưa?”
 
Bà cụ thu lại sắc mặt, “Sao lại kêu to như vậy! Không còn biết lễ phép gì nữa phải không?”
 
Trần Nhược Tinh cúi thấp mặt.
 
Bà cụ lãnh đạm với Trần Nhược Tinh, ngược lại khiến anh có chút kinh ngạc. Anh vừa định nói, lại nghe Trần Nhược Tinh nói, “Con tới chiên cá.”
 
Bà cụ nhìn Vệ Lẫm, “Được. Con làm đi. Ta đi ra ngoài hít thở không khí.”
 
Trần Nhược Tinh tay nắm chặt chậm rãi buông ra, cô đi tới trước bệ bếp.
 
Vệ Lẫm đứng lên.
 
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút đăm chiêu.
 
Trần Nhược Tinh nói: “Mình muốn chiên cá.”
 
Vệ Lẫm bật cười: “Cần tôi giúp không?”
 
“Lửa lớn, cậu vẫn là đi ra ngoài đi.” Trần Nhược Tinh thuần thục đổ dầu vào nồi, chờ dầu nóng lên liền để cá đã ướp vào nồi. Cô cầm đũa thỉnh thoảng lật cá, ra hình ra dáng, có vài phần ra dáng cô vợ nhỏ.
 
Một lúc sau, bốn con cá nhỏ đã chiên xong.
 
Vệ Lẫm đánh giá: “Cũng không tồi.”
 
Trần Nhược Tinh tắt lửa, rồi đổ dầu ra bát.
 
“Còn muốn làm món gì nữa không?” Vệ Lẫm hỏi.
 
Trần Nhược Tinh không làm gì tiếp nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Vệ Lẫm, nếu bà mình bảo cậu cưới mình, cậu sẽ đồng ý sao?”
 
Vệ Lẫm ngây ngẩn cả người, “Quốc gia chúng ta pháp luật quy định, nam 22 tuổi, nữ 20 tuổi, hiện tại tôi và cô cũng không hợp quy định.”
 
Trần Nhược Tinh hơi cười, “Cậu sẽ trả lời với bà mình như vậy?”
 
Vệ Lẫm cười, nhìn vào mắt cô, “Trả lời bà, tôi đương nhiên sẽ đồng ý.”
 
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh căng thẳng, tim đập nhanh. “Khó trách bà mình lại thích cậu, cậu thật sự khiến người khác vui vẻ.”
 
Vệ Lẫm hỏi ngược lại: “Vậy còn cô? Nếu bà cô bảo cô gả cho tôi, thì cô định thế nào?”
 
Trần Nhược Tinh quay đầu, lấy qua rổ rau xanh, chuẩn bị xào rau. “Mình sẽ đáp ứng bà. Cậu biết đấy, mình được ông bà nuôi lớn, mình sẽ không làm trái với yêu cầu của ông bà.”
 
“Vậy vừa vặn.” Vệ Lẫm trả lời, thái độ không rõ.
 
Trần Nhược Tinh có chút không theo kịp ý của anh.
 
Bỏ đi, dù sao bây giờ bọn họ còn chưa tốt nghiệp đại học, các trưởng bối có gấp đến đâu cũng không thể bắt họ kết hôn ngay được.
 
Vệ Lẫm ở Vi Chu một tuần, anh phải về rồi. Giáo sư Tiết có buổi tọa đàm, bảo anh đến hỗ trợ, đúng lúc luận văn của anh cũng cần phải sửa.
 
Bà cụ biết anh phải đi, còn có chút mất mát. 
 
Vệ Lẫm nói: “Có thời gian con sẽ đến nữa.”
 
Bà cụ cười, “Chuyện tương lai ai có thể nói chính xác được.” Bà nhìn Vệ Lẫm, chậm rãi vươn tay cầm lấy tay anh, “Vệ Lẫm à, Nhược Tinh, ta liền giao cho con rồi.” Lời nói nghiêm túc.
 
Vệ Lẫm giật mình, “Bà yên tâm.”
 
“Ta nợ Nhược Tinh quá nhiều. Nó vừa được sinh ra, ta liền không cho nó gặp mẹ nó, là ta ích kỷ, ta hy vọng con gái của ta có thể buông bỏ quá khứ, có thể bắt đầu lại từ đầu.”
 
Vệ Lẫm không nghĩ tới khi đó bà cụ lại có suy nghĩ như vậy.
 
“Ông ngoại nó nói ta ích kỷ, nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Đó là con gái của ta. Vệ Lẫm có chuyện này ta muốn nhờ con.”
 
“Bà nói đi.”
 
“Nếu bố ruột của Nhược Tinh đến tìm nó, thì đừng để bố con nó nhận nhau.”
 
Vệ Lẫm nhíu mày.
 
“Việc này quay về thay ta nói lại với mẹ con là được. Ta cũng không giúp được gì cho Nhược Tinh, chuyện duy nhất có thể giúp nó, chính là mặt dày nhờ Vệ gia các con chiếu cố nó.” Bà cụ thở dài một hơi, từng chữ vang lên có lực, “Ta hy vọng Vệ gia các con có thể thực hiện hứa hẹn.” Vệ Lẫm ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích.
 
“Ta biết yêu cầu này của ta có chút ép buộc. Vệ Lẫm, tối nay lời ta nói với con, con đừng nói với Nhược Tinh. Con bé luôn suy nghĩ nhiều.”
 
“Con biết rồi, con đáp ứng bà.” Vệ Lẫm trả lời.
 
“Đứa bé ngoan. Ta không nhìn lầm.” Khóe miệng bà cụ lộ ra mỉm cười. “Con đi nghỉ sớm đi.”
 
Hai người từ trong sân đi lên, lại không biết Trần Nhược Tinh đã đứng ở một góc tối trên hành lang, cô bấu chặt lòng bàn tay. Ánh trăng rực sáng giữa trời đêm, mùa đông ở Vi Chu, so với năm ngoái còn lạnh hơn.
 
Sáng sớm hôm sau, hết thảy đều như thường.
 
Trần Nhược Tinh theo ý bà tiễn Vệ Lẫm ra sân bay, mặc dù anh luôn tỏ ý một mình anh là được rồi. Đáng tiếc bà nói cái gì, Trần Nhược Tinh luôn theo vậy mà làm.
 
Tới sân bay rồi, cách thời gian đăng ký còn nửa giờ nữa.
 
Vệ Lẫm nhìn Trần Nhược Tinh, “Sau khi trở về thì nhắn tin cho tôi.”
 
Trần Nhược Tinh gật đầu.
 
“Tôi đi đây.” Vệ Lẫm xoay người.
 
“Vệ Lẫm ――” Trần Nhược Tinh đột nhiên gọi anh lại.
 
“Còn có việc?”
 
Trần Nhược Tinh mấp máy miệng, “Năm mới vui vẻ!”
 
“Năm mới vui vẻ!” Vệ Lẫm đáp lại, rồi dừng một chút mới nói tiếp, “Năm sau về, tôi ――bảo chú Dương đến đón cô.”
 
Trần Nhược Tinh cong khóe miệng, “Cảm ơn cậu.”
 
Cảm ơn cậu.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện