Vẫn luôn cảm thấy qua cấp 3, thời gian trôi qua vô cùng vô cùng nhanh. Đại học một năm rồi một năm, chớp mắt, hai năm đã trôi qua.
Một năm này, Trần Nhược Tinh 20 tuổi. Tiết học cuối cùng của năm hai kết thúc, Vệ Lẫm và cô cùng nhau đi ra khỏi phòng học. Kỳ nghỉ hè này, cô quyết định đi công ty XX thực tập. Hai năm nay, cô và Hàn Minh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nhìn ra được, mỗi lần Hàn Minh nhìn thấy cô, vẫn luôn rất chiếu cố cô. Trần Nhược Tinh cảm thấy là do nể mặt Vệ gia.
Vệ Lẫm nghe nói cô muốn đi công ty XX thực tập, trong lời nói luôn có chút không vui.
Trần Nhược Tinh đáp lại anh, “Mình dựa vào thực lực của bản thân để đi, nếu như tới công ty nhà cậu, ở trong mắt người khác thì mình chính là nhờ vào quan hệ.”
Hai năm nay, dưới sự hướng dẫn tâm lý của Tư Triết, cùng với bản thân cố gắng tăng khả năng giao tiếp xã hội, bệnh của cô cơ hồ đã được trị hết. Vệ Lẫm cảm thấy tài ăn nói bây giờ của Trần Nhược Tinh càng ngày càng tốt lên, quả thực so với lần đầu tiên gặp cô như là hai người khác nhau. “Nhờ vào quan hệ? Cô và nhà tôi có quan hệ gì? Người khác cũng không biết cô là con dâu tương lai của Vệ gia.” Đương nhiên, bàn về tài ăn nói, Trần Nhược Tinh trước sau vẫn không thể so với Vệ Lẫm.
Trần Nhược Tinh nhìn anh, “Sao cậu không thích công ty XX như vậy? Nhà cậu và XX có gì sao?”
Vệ Lẫm khẽ cười.
“Hay là nói, chủ tịch Hàn từng theo đuổi dì Đường?”
“Không thể không nói, ở phương diện này con gái luôn có sức tưởng tượng rất phong phú.”
Trần Nhược Tinh thấy Vệ Lẫm không nói, cô cũng không hỏi nữa.
“Nghỉ hè không về Vi Chu thăm ông bà à?”
“Đợi đến tháng 8 rồi về.” Cô muốn gom góp chút tiền, mặc kệ về sau thế nào, bây giờ trên người có ít tiền vẫn luôn tốt hơn.
“Nghỉ hè cô định ở đâu?”
“Ký túc xá trường, mình đã xin được rồi.” Trần Nhược Tinh dừng một chút, “Bên phía dì, làm phiền cậu nói một chút giúp mình.”
Vệ Lẫm lạnh nhạt nhìn cô, “Vì sao cô không tự nói với bà ấy?”
“Mình sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của dì.”
“Thì ra người xấu đều để tôi làm nha. Trần Nhược Tinh, hai năm này cậu thật sự càng ngày càng biết sai bảo tôi đấy.”
Trần Nhược Tinh hơi trầm mặc, từ trong túi lấy ra một hộp quà. “Tặng cho cậu.”
“Tiền boa?” Vệ Lẫm nhẹ nhàng nói.
Trần Nhược Tinh cắn răng, “Quà sinh nhật của cậu.”
Vệ Lẫm hơi sửng sốt, “Đã qua bốn tháng rồi.”
Trần Nhược Tinh có chút xấu hổ, “Tháng hai đúng lúc đón tết ở nhà, lúc ấy mình cũng không có bao nhiêu tiền.” Tháng sáu năm trước, dì Đường tổ chức sinh nhật cho cô, tất cả mọi người đều tặng quà cho cô.
“Quà gì vậy?” Vệ Lẫm vừa nói vừa mở hộp quà.
Trần Nhược Tinh thẹn thùng, “Nước hoa.” Hứa Lạc Lạc cùng đi trung tâm thương mại với cô mua được, một bình nhỏ tốn của cô hơn 800 tệ. Thương hiệu B, có vị bạc hà tươi mát, còn có mùi cây mộc hương nhàn nhạt. Hứa Lạc Lạc nói loại này khá mạnh, thích hợp tặng quà, Trần Nhược Tinh cắn răng mua.
Vệ Lẫm nhìn cô, màu mắt ôn nhu, “Cảm ơn.” Phần tâm ý của kẻ vong ân phụ nghĩa này, anh nhận. Bây giờ mỗi học kỳ cô đều có học bổng, hơn nữa còn có tiền lương làm thêm ở quán cafe, kinh tế so với năm nhất tốt hơn nhiều. Năm ngoái Hàn Minh đặc biệt thành lập “Học bổng tiến bộ” cho sinh viên của ngành tài chính, Trần Nhược Tinh là người đứng đầu nhận được, có 20 ngàn tiền thưởng.
Trần Nhược Tinh nhìn thời gian, “Mình phải đi gặp giáo sư Tư đây.”
“Anh ta không phải muốn về Mỹ sao? Sao còn chưa đi?” ngữ khí của Vệ Lẫm cứng rắn.
“Thứ ba tuần sau mới bay.” Trần Nhược Tinh trả lời.
“Cô muốn đi tiễn anh ta?” Vệ Lẫm nhướn mày.
Trần Nhược Tinh trầm ngâm nói: “Con người thầy Tư rất tốt, giúp đỡ mình rất nhiều. Mình có thể bình phục là nhờ vào thầy ấy.”
“Đó là công việc của anh ta, anh ta còn không phải dùng tài liệu thực tế của cậu làm luận văn phát biểu đấy sao?” Vệ Lẫm không thích Tư Triết, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Trần Nhược Tinh quan sát sắc mặt của anh, nhỏ giọng nói: “Vì sao cậu có thành kiến với thầy Tư sâu như vậy?”
Vệ Lẫm thở dài một hơi, Trần ngốc bị người ta bán rồi cũng không biết. “Tôi không có thành kiến với anh ta, chỉ là không thích thôi. Giống như cô không thích Tiêu Tịnh Ngữ vậy.”
Trần Nhược Tinh lúng túng, “Mình không phải không thích cậu ấy.”
Vệ Lẫm như cười như không, “Cô còn không đi?”
Trần Nhược Tinh vừa thấy mình muộn năm phút rồi, cô liền vội vàng rời đi.
Tư Triết đã thu dọn xong đồ đạc, tương lai không lâu, phòng tư vấn này sẽ chào đón giáo viên mới, anh cũng hoàn toàn chia tay đại học Giang.
Tư Triết nhìn bồn cây tiên nhân cầu (*) trên bàn, là Trần Nhược Tinh tặng anh ngày nhà giáo năm ngoái. Một năm nay, kích thước của cây tiên nhân cầu không có thay đổi. Lúc đầu cô còn nghiêm túc nói với anh, cây tiên nhân cầu năm sau sẽ nở hoa.
(*)Cây tiên nhân cầu: là loại cây thuộc họ xương rồng thân hình tròn và nhiều gai.
Tư Triết cười, Trần Nhược Tinh rất dễ tin tưởng người khác.
“Cốc cốc cốc ――”
“Vào đi.” Anh nhìn về phía cửa gỗ thì thấy gương mặt quen thuộc kia, đôi mắt kia không còn sự nhút nhát như ban đầu nữa.
“Thầy Tư ――” Trần Nhược Tinh lễ phép gọi anh.
Tư Triết gật đầu.
Nhất thời hai người đều không nói chuyện, sắp chia tay, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
“Nghỉ hè có kế hoạch gì không?” Tư Triết hỏi.
“Ngày mai em sẽ đi XX báo danh, thực tập một tháng rưỡi.” Trong lời nói Trần Nhược Tinh lộ ra mấy phần tinh nghịch.
“XX?” Tư Triết suy nghĩ nói, “Tôi không biết từ khi nào mà bọn họ tuyển thực tập sinh năm hai đấy.”
Trần Nhược Tinh ngơ ngác.
“Đừng căng thẳng, lý lịch của em đi XX thực tập cũng đủ rồi.” Tư Triết thấy cô khẩn trương bấu tay lại, “Nhược Tinh, em có suy nghĩ gì về tương lai không?”
“Tương lai?”
“Tốt nghiệp đại học rồi đi làm việc hay là tiếp tục học lên? Nếu đi làm thì em định đi đâu? Còn có ――” anh hơi dừng lại, “Em từng nói với tôi em có hôn ước mà trưởng bối đã định. Chuẩn bị thực hiện sao?”
Trần Nhược Tinh trầm tư một lúc, “Em muốn đi làm.”
“Đừng vội vàng quyết định, lên năm ba, từ từ suy nghĩ.” Tư Triết cười, “Nhược Tinh, tiễn tôi một đoạn đường đi, giúp tôi cầm cây tiên nhân cầu.”
“Thầy muốn mang nó theo sao?” “Đương nhiên! Đây là em tặng tôi mà.” Tư Triết ôm chiếc thùng trước mặt, “Tôi phải đi rồi.”
Hai người đi vào bãi đỗ xe.
Tư Triết đặt đồ đạc ở phía sau, rồi đi đến trước mặt cô. “Hai năm trôi qua thật nhanh.” Nói xong anh giống như làm ảo thuật lấy ra một cái hộp, “Sinh nhật của em là tháng tám, tôi không ăn được bánh sinh nhật của em rồi. Nên nói trước một tiếng, sinh nhật vui vẻ!”
Trần Nhược Tinh kinh ngạc nhìn anh, “Thầy Tư ――”
“Từ giờ trở đi tôi không còn là thầy của em nữa.”
“Một ngày làm thầy, suốt đời là ―― thầy (*).” Trần Nhược Tinh sửa lại một chút.
(*) câu gốc là一日为师,终身为父 (Một ngày làm thầy, suốt đời là cha).
“Xem quà đi.”
Trần Nhược