Hạ Bắc Sâm phải che kính mặt suốt cả buổi đi mua đồ với cô, nếu để người ngoài biết người rắc rối không phải anh mà là Doãn Từ Ân vậy nên trước tiên phải giấu bọn họ đã.
Cô sắp xếp đồ vào trong vali xong liền thông thả, nhiều đồ như vậy, bọn cô còn mang theo cả vest và đầm dự tiệc vì Hạ Bắc Sâm không thích màu sáng, cho nên cô chọn cho cả hai là màu đen, anh cũng không có ý kiến.
Lăng Lục Phong vừa gọi, bọn họ đã sắp đến Thành Nam rồi, nhưng thứ khiến anh bất ngờ chính là Lăng Lục Phong nói bị theo dõi cả nửa chặn đường phải cắt đuôi rất lâu nên mất rất nhiều thời gian.
Lục Phong Vân sẽ lái xe đến xuất phát cùng một lúc với cô và anh, anh còn bảo Hoằng Tứ chuẩn bị người vì nếu bọn họ theo dõi được Lăng Lục Phong thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Lần này anh lại lôi Lăng Lục Phong vào rồi, khó khăn lắm cậu ấy mới giải quyết xong chuyện của Cao Dương, một khoảng thời gian dài như vậy hai người họ xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cũng may người đứng sau Cao Dương không phải ai xa lạ với Lăng Gia nếu không thì Lăng Lục Phong cũng rất khó nuốt.
Hạ Bắc Sâm ngồi vào ghế lái, Doãn Từ Ân ngồi ở ghế phụ cạnh anh, chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi rời khỏi căn nhà của họ, hàng chân mài của anh liền nhíu nhíu lại khi phát hiện có ánh đèn xe từ phía sau, nhưng ở phía sau chiếc xe đó là chiếc BMW i8 của Lục Phong Vân khoé môi liền nhếch lên.
Anh quay đầu sang nhìn cô, cô cứ ngáp ngắn ngáp dài vô cùng buồn ngủ, buổi chiều cũng không ăn gì nên bây giờ có chút đói.
“ Em ăn cái này đi, xong ngủ một chút đeo tai nghe vào sẽ ngủ ngon hơn ” Hạ Bắc Sâm đưa cho cô một cái bánh ngọt mà bình thường anh mua để trên xe cho cô ăn.
Doãn Từ Ân không hề nghi ngờ anh, liền cầm lấy cắn một miếng rồi quay đầu hỏi anh “ Còn bâu lâu nữa mới đến chỗ hẹn ”.
“ 1 tiếng rưỡi nếu có vấn đề phát sinh thì là 2 tiếng ” Anh chậm rãi đánh lái, dáng vẻ không hề gấp gáp một chút nào, mà như thể đang chơi đùa với con mồi của mình.
Chọn con đường khó đi nhất, con đường vừa vắng vừa ít xe nhất, như vậy bạn anh mới có thể thể hiện hết tài năng của mình, chiếc xe hộp phía sau xem ra không hề có ý định tấn công bọn anh.
Nhưng mà đi ra từ Bạc Thành chắc chắn không phải là loại người bình thường đơn giản chỉ theo dõi.
Cô vừa ăn xong cái bánh, uống một ngụm nước suối xong liền nghịch điện thoại, nghịch chán rồi lại nhìn ra bên ngoài, cô nhìn thấy chiếc xe phía sau hình như theo đuôi bọn họ rất lâu rồi.
“ Em ngủ đi, đường còn xa lắm khi nào đến tôi gọi em dậy ” Anh bình bình lên tiếng, dáng vẻ một chút quan tâm với kẻ bám đuôi cũng không có, khiến cô cũng có chút yên tâm.
Cô nhìn anh khoé môi nhếch lên nói đúng một câu “ Em ngủ, anh làm cho tốt ” cô biết anh muốn làm gì, sợ cô hoảng nên mới muốn cô ngủ vậy thì đành chiều theo ý của anh vậy.
Hạ Bắc Sâm nhếch mép thích thú, một tay cầm vô lăng, tay còn lại lấy áo vest đắp lên người cho Doãn Từ Ân, anh vẫn duy trì tốc độ vô cùng chậm rãi để cô ngủ trước.
Lục Phong Vân ở phía sau sắp kiềm chế không nổi nữa rồi, với anh ta thà không lái xe, còn