Việc Doãn Từ Ân mang thai khiến Hạ Bắc Sâm như biến thành con người khác, bản thân anh cũng trở nên vô cùng u ám, ánh mắt anh nhìn bàn tay mình, nếu lúc đó cô không ngấc xem ra anh đã bóp chết cô rồi.
Ánh mắt anh di chuyển lên người cô vẫn đang nằm trên giường khẽ cựa quậy, ánh mắt sắc bén sâu thẳm của anh khiến người khác không nhìn ra bản thân anh đang nghĩ cái gì.
Cả biệt thự Đế Bắc rộng lớn hiện tại, mỗi vị trí mỗi góc nhỏ đều có người đứng canh gác, ngay cả một con muỗi cũng không có khả năng bước vào, Đế Bắc hiện tại chẳng khác nào cái lồng chim lớn mà anh dùng để giam Doãn Từ Ân lại.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính ban công rọi thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô khiến mi mắt của cô khẽ chớp.
Doãn Từ Ân giật mình bật dậy cô dùng tay chạm vào cổ của mình, đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn ngăn nắp chỉ là trên bàn có hai chai rượu rỗng.
Cô không muốn ở lại đây, thật sự không thể ở lại được nữa, cô phải rời khỏi đây nếu không Hạ Bắc Sâm không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô cứ ngỡ anh sẽ chấp nhận đứa bé nhưng hoá ra anh vốn dĩ chưa từng muốn có nó, anh thậm chí bảo cô đi phá thai?
Loại người như anh đúng thật quá tàn nhẫn rồi, sao cô lại có tình cảm với loại người này được chứ, rõ ràng biết anh và Bách Tâm Ly có vấn đề mà cô lại muốn hi vọng sao? tại sao nhỉ? tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Cô bước chân chậm rãi, đi đến cửa muốn rời khỏi đây, nhưng cánh cửa mở ra cô còn chưa bước được đã bị người canh gác bên ngoài ngăn lại khiến cô bàng hoàng trợn tròn mắt.
Anh thế này là muốn giam cầm cô sao?
“ Chị dâu! Anh Hạ nói chị không được ra ngoài nếu chưa có lệnh của anh ấy, nếu chị cần gì thì cứ nói ” Người của anh nhìn sắc mặt khô g thay đổi.
Doãn Từ Ân như sụp đỗ, cô lùi lại phía sau rồi liền ngã phịch xuống nền nhà, tay bất giác đặt lên bụng mình, anh phải làm đến mức này? ép cô phá thai không được liền giam cầm cô.
Cô bò lại bàn trang điểm, nước mắt bất giác rơi xuống, cô cầm lấy điện thoại nhấn số gọi cho Hạ Bắc Sâm, cô muốn kết thúc hợp đồng, cô không muốn bên cạnh anh nữa.
Hạ Bắc Sâm ở khu toà nhà riêng biệt của Đế Bắc, cánh tay mân mê cây súng ngắn, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, ánh mắt không chút cảm xúc quét qua sau đó nhếch mép.
“ Bé con! ”.
“ Hạ Bắc Sâm! anh là đồ khốn anh mau thả tôi ra! ” Lời nói của Doãn Từ Ân mang theo sự tức giận truyền qua điện thoại.
Nhưng anh lại