Tiếng cánh cửa phòng va đập mạnh.
Hạ Bắc Sâm như cơn lốc chạy thẳng đến phía ban công vươn tay dùng lực kéo mạnh một cái khiến cả cơ thể sắp ngã xuống dưới của Doãn Từ Ân nằm trọn trong lòng ngực của anh.
Cả không gian như ngưng động, Hạ Bắc Sâm gục mặt vào vai cô, ôm chặt cô khảm cô vào người mình, Doãn Từ Ân thất thần đứng bất động, cô còn chưa kịp hoàn lại hồn.
“ Hạ Bắc Sâm! Anh bẩn quá đừng ôm tôi ” Lời nói lạnh lẽo của Doãn Từ Ân vang lên bên tai, anh ngẩn đầu dậy nhìn cô.
Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng xa lạ, lại vô cùng chán ghét, anh nở nụ cười nhạt nhẽo không nói không rằng kéo tay cô vào trong, cánh cửa ban công đóng lại Hạ Bắc Sâm không chút kiên dè ném cô lên giường.
Doãn Từ Ân hốt hoảng lùi lại dựa vào thành giường đưa mắt nhìn anh ở phía trước mình, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? anh phát điên sao?
Anh tìm thấy sợi xích nhỏ, nếu anh chỉ giam cầm cô như vậy, cô chắc chắn dùng mạng của mình uy hiếp anh.
Hạ Bắc Sâm lấy xích trói cô lại vào giường ngủ mặc cho Doãn Từ Ân có chống cự nhưng sức lực của cô làm sao có khả năng thắng được sức của anh đây?
“ Hạ Bắc Sâm anh rốt cuộc muốn cái gì vậy hả? ” Doãn Từ Ân hét lớn, cô mệt rồi thật sự rất mệt, bọn họ không phải vợ chồng đến với nhau vì yêu đương chỉ là những người hợp tác cùng nhau trả thù, là vợ chồng trên danh nghĩa, hà cớ gì anh phải làm như vậy?
Buông tha cho cô khó lắm sao? Doãn Từ Ân cô không muốn trả thù nữa, cô mệt rồi cô cảm thấy cô nên rời khỏi anh, rời khỏi anh chính là giải thoát.
Anh ngồi trên giường nhìn cô “ Bé con! em muốn lấy mạng của em uy hiếp tôi cũng phải nghĩ cho kỹ lưỡng một chút, à mà nghĩ cũng đừng nghĩ, em chạy không thoát được ” ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, bây giờ anh làm thế này cô mới không thể tự sát.
Có quá nhiều chuyện, như vậy vừa khiến cô an toàn, vừa khiến Bách Tâm Ly không sinh nghi.
Anh còn phải lấy thông tin từ cô ta, loại người như cô ta phải đưa đến chín tầng mây rồi thả xuống mới cảm thấy hả dạ.
Doãn Từ Ân nhìn anh “ Hạ Bắc Sâm! anh muốn đến với Bách Tâm Ly thì đến, anh làm như vậy với tôi làm gì? ”
“ Bách Tâm Ly? em ấy tất nhiên phải cùng tôi, còn em? chính là con gái của Doãn Đạt kẻ thù của tôi, em không đau khổ thì sao tôi có thể hả dạ? ” Hạ Bắc Sâm lạnh lẽo vang lên, anh nhìn cô ánh mắt không chút cảm xúc gì chỉ mang theo sự giễu cợt.
“ Anh muốn cái gì? ” Sự lạnh lẽo bao trùm lấy Doãn Từ Ân.
Anh nhếch mép nhìn cô bất giác khom người đến phía trước cô, lời nói mang theo sự nghi ngờ khinh bỉ “ Bé con! nói tôi nghe xem cái thai trong bụng em là của ai? của Lục Bạch Tử sao? hay của người khác? ” anh mân mê chiếc cằm nhỏ xinh xắn của cô.
Doãn Từ Ân không nhịn nổi anh nữa, cô vung tay tát vào mặt an một cái “ Cháttttt ”.
“ Hạ Bắc Sâm! anh là đồ khốn khiếp.
Anh không cần nói nữa cho dù nó là của ai thì cũng không phải của anh, anh có ngon thì giết chết tôi đi.
”
Khoé môi của anh bật máu, Hạ Bắc Sâm dùng tay quẹt đi khẽ liếm môi một cái nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô “ Cái thai tất nhiên không phải của tôi, cuối cùng em cũng thừa nhận nó không phải