Về tới nhà, tôi không ngừng chửi mình dối trá. Ngẫm lại đằng nào cũng là đồ đạo đức giả. Rõ ràng bản thân ghét cay ghét đắng lão già kia, vậy mà còn biếu quà cho lão. Nhưng nghĩ đến Vũ, nghĩ đến có thể cùng đón sinh nhật với nàng, đạo đức giả kể vẫn đáng. Tôi ì ra sofa, vừa lên mạng, vừa đợi bà xã đại nhân xuất hiện. Trong đầu mường tượng suốt vẻ mặt sau khi nàng biết tôi có thể cùng nàng đi nông trại. Nhất định là kiểu bĩu môi tỏ vẻ chẳng quan tâm, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, tiếp đó sẽ cho tôi một nụ cười ngọt như đường phèn.
"Hi, hôm nay Hi đã giở mánh lới gì thế?" Tiến vào cửa, Vũ vừa ở huyền quan đổi dép, vừa réo vào buồng trong với tôi.
"Hi nào có? Oan uổng nha, đại nhân. Hi thật sự oan chết nha, so với Đậu Nga còn oan hơn, Bao đại nhân ở đâu?" Nghe giọng Vũ, tôi chạy vèo ra trước mặt nàng, kêu oan.
"Nè cưng, khôn hồn khai mau. Cưng cũng biết chính sách của nhà nước rồi đấy, thật thà được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị." Tôi chưng hửng, từ trước tới giờ đều là nàng bị tôi ghẹo tới điêu đứng, hôm nay sao lại ngược ngạo thế này?
"Ối dào, kỳ thật cũng không có gì, mấy vụ này vung tiền là êm đẹp liền. Cúng tí đồ cho lão Hoàng, sau đó nói bóng gió Hi muốn trải nghiệm lại cuộc sống học sinh. Lão tức thì chủ động cho Hi đi nông trại, hơn nữa còn đề nghị Hi đi theo em. Khà khà..."
"À, thì ra Hi đã hối lộ chủ nhiệm sao?" Vũ đổi dép xong, đi vào phòng khách ngồi xuống sofa, sau đó ngoái đầu cười hỏi tôi.
Thấy tâm trạng của nàng vô cùng tốt, tôi cũng cao hứng lây, ngồi xuống bên nàng:
"Ừa. Hi chẳng những phải hối lộ lão, còn phải hối lộ em!"
"Hối lộ em làm gì?"
"Hi sợ đến lúc đó em chỉ lo chăm chút lũ học trò mà bỏ mặc Hi. Vũ nè, Hi phát hiện em sủng học trò lắm nhé. Lâu rồi em không sủng Hi như vậy." Ôm eo nàng, đung đưa vô lại.
"Hi làm như Hi còn là con nít ấy? Sủng Hi? Hừ, ngồi đấy mà mơ." Bị Vũ phết mũi phê bình, tôi bỗng nhận thấy dường như mình đã thật sự trưởng thành.
"Rồi rồi, vậy đến lượt Hi sủng em? Đến lượt Hi săn sóc em nha?"
"Ai thèm Hi sủng? Hi xem, cả nấu cơm Hi cũng không biết, còn săn sóc em? Bốc phét."
"Vũ, em...... em đang đả kích Hi ư? Tâm hồn mỏng manh yếu ớt nhỏ bé của Hi bị em tàn nhẫn giày xéo rồi." Tôi ôm ngực, giả bộ thụ thương, oán thán.
Cứ thế tôi một câu, nàng một câu cười đùa một hồi. Đột nhiên hai đứa đều im lặng. Đối diện nhau thật lâu, nàng gắt gao ôm lấy tôi:
"Hi ơi, tất cả không giống thật, tựa như cảnh trong mơ." Tôi biết nàng đang nói gì, chúng tôi trong khổ có ngọt, vượt thác lội ghềnh đi đến hiện tại, cuối cùng đã chạm được hạnh phúc.
Tôi vòng tay ôm chặt nàng, bảo:
"Đồ ngốc, chính vì cảm nhận được hạnh phúc cho nên mới ngỡ tựa như cảnh trong mơ."
Ở trước mặt người mình yêu, nếu tâm ý tương thông, thật ra không cần nhiều lời. Mỗi một cái ôm, mỗi một ánh mắt, mỗi một nét mặt, nàng đã hiểu. Vũ là mẫu người nhạy cảm, tôi biết nàng luôn lo lắng