Trans by MintwoooMấy ngày sau, ở bãi đỗ xe cục Cảnh sát.Quan Oánh ngồi trên ghế lái, nhỏ giọng nói: “… Đúng rồi, con vừa gặp anh ấy… Không phải chịu khổ gì, nhưng chắc chắn phải ngồi tù… Anh ấy bắt cóc người ta đấy, bắt cóc hiểu không? Hai người nghĩ con còn làm được gì nữa, anh ta ngốc nghếch làm ra chuyện đó giờ bị bắt rồi thì con có thể làm gì!”“Oánh Oánh, mẹ biết làm khó con rồi, nhưng con cũng biết đấy, Chí Hoành từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng quan tâm đến nhà mình, bây giờ thành ra vậy cũng do nhất thời hồ đồ, giúp con xả giận… Con xem có thể đến cầu tình chỗ bố con được không?”Quan Oánh siết chặt vô lăng: “Mẹ cũng biết bố con thương Quan Hề đến nhường nào, Quan Hề bị giày vò một trận như vậy mẹ nghĩ ông ấy sẽ tha cho Phương Chí Hoành hay sao?”“Vậy con đi nói với Quan Hề, cô ấy đã khỏe mạnh rồi không chừng… Không chừng sẽ bỏ qua cho Chí Hoành?”Quan Oánh không kìm nổi nữa, ở nhà giả bộ ngoan hiền đã đủ rồi, giờ ở bãi đỗ xe không có ai biết cô, ở một góc khuất không ai thấy được này cuối cùng cô cũng có thể trút giận: “Loại người như Quan Hề mà có thể bỏ qua cho người đã hại nó hả?! Hai người cái gì cũng không biết, đừng hoang tưởng nữa!”“Dù sao hai đứa cũng là chị em với nhau, con có thể sống hòa thuận với con bé Quan Hề đó chắc nó cũng không đến nỗi xấu xa… Oánh Oánh, bố mẹ Chí Hoành chỉ có mỗi thằng bé.
Thằng bé quá lo lắng cho con mới làm ra những việc đó, con nghĩ cách đi không thì bố mẹ cũng chẳng biết ăn nói ra sao với nhà họ.”……Người bên kia đầu dây thao thao bất tuyệt, Quan Oánh không nghe nổi nữa bèn cúp luôn điện thoại.
Cô ta nhìn bãi đỗ xe trống không, căm hận đập mạnh xuống vô lăng.Vốn cô ta kể khổ với Phương Chí Hoành, liên tục lặp lại “Cô ở nhà này khó khăn biết bao, Quan Hề là uy hiếp lớn nhất” chỉ để Phương Chí Hoành biết được cô bị gò bó nhiều, sống không thoải mái gì, để anh ta cho cô thêm chút thời gian, không cần suốt ngày tìm cô, suốt ngày thúc cô về thăm bố mẹ nuôi.Nhưng ai ngờ được mấy lời đó của cô không làm anh ta về quê được, ngược lại còn khiến anh ta nảy sinh ra cái suy nghĩ ngu ngốc này.Ai cho anh ta cái gan bắt cóc Quan Hề?Còn nực cười hơn là bắt cóc cũng không sao, anh ta lại còn không làm đến nơi đến chốn, không những để Quan Hề còn sống sót trở về mà còn tiện thể lấy luôn một tấm vé tiễn thẳng anh ta vào tù…Điện thoại vừa cúp xong liền có tin nhắn tới, cô không thèm nhìn, tắt luôn điện thoại ném sang một bên.Cô dựa trên ghế, đầu óc hỗn loạn, cô nhớ về quá khứ, nhớ lại những kỷ niệm với Phương Chí Hoành.Từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở trong một thành thị tầm thường, sống một cuộc sống không thể tầm thường hơn.
Hồi học cấp hai, trường cô là trường trung học tốt nhất khu đó, có vài người thành tích không ra sao nhưng trong nhà có tiền cũng được nhét vào trường học.Hồi đó bạn cùng bàn của cô chính là người như vậy, cô ả sống trong một gia đình khá giả không thiếu gì tiền.
Ngày thường cô ta mặc quần áo đắt tiền đi giày dép hàng hiệu, dùng những loại mỹ phẩm đắt hơn tiền sinh hoạt cả một năm của cô.
Cô biết người bạn cùng bàn này khinh thường cô, vì hai người vốn không cùng một tầng lớp.Bạn cùng bàn sống vui vẻ vô tư lự, cô chỉ có thể thầm ngưỡng mộ.Lúc đó cô còn nghĩ, trên đời này có rất nhiều thứ đồ cô chỉ có thể nhìn mà không thể sờ đến, có rất nhiều thứ cô khát khao nhưng cả đời này đều không thể có được.Tất nhiên, có lúc cô cũng ảo tưởng, nếu cô mà không bị bố mẹ bây giờ mua lại liệu có thể có cuộc sống như cô bạn cùng bàn kia không.Khi ấy cô cũng chỉ dám mơ mộng thế thôi, ai ngờ giấc mơ trở thành sự thật, cô trở thành nữ chính trong những bộ phim truyền hình hay chiếu trên TV kia.Cô tìm được bố mẹ ruột, thoáng cái có được một cuộc sống xa hoa mỹ lệ, trở thành đại tiểu thư được mọi người cung phụng.Cô rất vui, nếu không có cơ duyên này cả đời cô nỗ lực cũng không làm ra được bao nhiêu tiền, mà bây giờ thì cô có thể ngậm thìa vàng mà bước đến con đường tương lai.Trước khi được đón về nhà, cô vẫn luôn hưng phấn không thôi.
Nhưng đến khi về nhà rồi, khoảnh khắc cô nhìn thấy Quan Hề, cảm giác hứng thú ấy đã nguội lạnh phân nửa.Vừa nhìn Quan Hề cô liền nghĩ đến người bạn cùng bàn kia.Cao cao tại thượng, từ đầu đến chân thậm chí cả khí chất quanh người tỏa ra sự cao quý… Chỉ cần một ánh mắt thôi cô liền cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn không theo kịp khí thế này của Quan Hề.Cô nghĩ, đáng lẽ cô cũng đã có thể có một cuộc sống như vậy, chỉ vì xảy ra sự cố mà cô lại sống nhầm hai mươi mấy năm trời.Cô ghen ghét Quan Hề, về sau lại nghe ông bà ngoại nói Quan Hề không phải con ruột, chỉ là đứa con nuôi bố cô nhận nuôi từ cô nhi viện về, nỗi ghen ghét của cô liền biến thành hận thù.Quan Hề dựa vào đâu mà có tất cả?Tự tin của cô ta, cuộc sống sung túc này của cô ta cả những người vây quanh cô ta vốn dĩ đều thuộc về cô, cô ta không hề có tư cách gì đến tranh giành với cô.Quan Oánh nghĩ rất nhiều chuyện… Nhưng quay đi quay lại trong đầu cô lại là làm cách nào để giải quyết chuyện của Phương Chí Hoành.Quả thật cô rất ghét cái đầu óc ngốc nghếch của tên Phương Chí Hoành, nhưng nói thật cô không thể thấy chết không cứu.
Trước hết không nói đến việc anh ta có ân tình với cô, nguyên việc về sau phải đối phó với bố mẹ nuôi sẽ không ngừng làm phiền cô cũng đủ đau đầu rồi.**Sau khi Quan Hưng Hào không đồng ý cho Quan Hề chuyển ra ngoài sống, cô vẫn ở nhà đến mấy ngày sau, chỉ khác điều cô cố gắng tránh mặt Ngụy Chiêu Mai.Hôm nay, bỗng có người gõ cửa phòng Quan Hề.Quan Hề mở cửa ra thấy Quan Oánh đang đứng ngoài liền ngạc nhiên, sau vụ của Phương Chí Hoành cô đã không nén nổi bình tĩnh nữa.
Quan Oánh cũng khá thức thời, không làm phiền cô.“Có việc gì không.”Quan Oánh nhìn cô: “Có việc chị cần nhờ em giúp.”Giúp? Nhờ cô?Trong lòng Quan Hề bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt: “Chị nói đi, là việc gì.”Quan Oánh đứng ngoài cửa, do dự một hồi mới mở miệng: “Chị muốn nhờ em tha cho Phương Chí Hoành lần này…”Quan Hề nhíu mày: “Chắc chị cũng biết từ khi em được đưa vào bệnh viện đến tận khi xuất viện về nhà chưa từng nhúng tay vào vụ án của Phương Chí Hoành, vụ này bố toàn quyền xử lý, chị muốn nhờ thì gặp bố.”“Nhưng em biết đấy, bố nhất định không bỏ qua.”“Vậy chị nghĩ em sẽ cho qua hả?”Quan Oánh: “Quan Hề, chị biết lần này là anh ấy làm sai, nhưng suy cho cùng em cũng không thương tổn gì… Chị biết bây giờ nói chuyện này với em nghe có vẻ hoang đường, nhưng anh ấy là bạn bè từ nhỏ của chị, bố mẹ nuôi của chị vẫn luôn lo lắng cho anh ấy, cũng muốn chị xin giảm án hộ, bọn họ không muốn anh ấy phải chịu cảnh tù tội.
Chị cũng không còn cách nào nên mới tìm em thế này, em đồng ý tha cho anh ấy một lần này thôi được không…”Không thương tổn gì?Chẳng lẽ cô phát sốt ở rừng rậm suýt chầu Diêm Vương, chân Giang Tùy Châu bị thương đến giờ vẫn còn bó thạch cao nằm trong bệnh viện đều là giả?Quan Hề cảm thấy đầu óc tên Phương Chí Hoành kia quả thực có vấn đề, tuy chưa giết người thật nhưng anh ta đã bắt cóc, đã động đến cô và Giang Tùy Châu thì chắc chắn phải trả giá.
Vụ án này cô không hề dùng quyền thế mà chỉ chiếu theo pháp luật mà làm, chị ta nói như thể cô cắn mãi không buông người ta không bằng…Quan Hề đáp: “Thương thế của em và Giang Tùy Châu không nghiêm trọng lắm nên bên cảnh sát cũng chỉ căn cứ theo mức