Gần 10 giờ sáng, xe dừng lại ở chân núi Ngự An.
Sau nhiều giờ ngồi trên xe, sự mỏi mệt đã hiện trên gương mặt của không ít học sinh.
Nhưng điều đó không thể dập tắt dược sự hưng phấn của họ, nhất là những nam sinh đang trong giai đoạn tuổi trẻ bừng bừng khí thế.
Bọn họ phải leo lên núi mới đến được nơi cắm trại, đồi núi không quá dốc, khiến việc leo núi cũng không quá khó khăn.
"Cậu leo lên được không đấy? Hay để tôi đỡ cậu." Một nam sinh tốt bụng nhìn sang Thiên Vĩ dò hỏi.
"Không sao, tôi có thể tự leo được."
Trên trán Thiên Vĩ lấm tấm mồ hôi, ánh nắng chói chang chiếu vào làm khuôn mặt trắng trẻo hơi đỏ.
Bước chân Hạ Lam khựng lại, cô cởi balo trên vai quăng cho Huệ Giang đứng bên cạnh, một mạch đi đến chỗ Thiên Vĩ.
"Tôi đỡ cậu." Không cho Thiên Vĩ kịp phản ứng, cô đã quàng tay Thiên Vĩ sang vai mình.
Hạ Lam cảm giác được người bên cạnh không có ý định di chuyển, cô hung hăng trừng mắt anh, giọng điệu gắt gỏng "Sao còn chưa chịu đi?"
Tên này, con mẹ nó phiền phức!
"Tôi có thể tự đi được."Thiên Vĩ kiên quyết từ chối.
"Tôi không cho phép cậu tự đi!"
Lỡ chẳng may mà cậu ta té ngã thì sao?
Nghĩ đến chuyện tên đầu gỗ té ngã, Hạ Lam cảm thấy tim mình như bị nhéo một cái, khó chịu vô cùng.
Mà tại sao cô lại thấy không thoải mái khi tưởng tượng đến tên đầu gỗ bị ngã chứ?
Chắc là mình có bệnh.
"Bám vào tôi cho chặt, nếu không...."Hạ Lam chừng chờ, mãi mà chưa nói được một câu trọn vẹn, cô cắn môi, phun ra "Nếu không, tôi sẽ phạt cậu."
Thiên Vĩ hơi ngây ngẩn, sau đó khóe môi khẽ nhếch.
Lúc này, không hiểu sao nhìn bộ dạng hung dữ của cô, anh lại thấy cô có chút đáng yêu.
Dưới sự giúp đỡ của Hạ Lam,cuối cùng Thiên Vĩ vẫn bình an vô sự đến nơi cắm trại.
Khi đám học sinh đến, một số thầy cô đã chờ sẵn.
Học sinh dưới sự chỉ hướng dẫn của thầy giáo chủ nhiệm làm nhiệm vụ được phân công.
Nam sinh đi sâu vào rừng tìm củi, chỉ còn vài người ở lại giúp các bạn nữ dựng lều.
Hạ Lam, Huệ Giang và hai nữ sinh khác dang cùng nhau dựng lều, sau một hồi chiến đấu vất vả, cái lều thành công đứng sừng sũng trước mặt họ.
Huệ Giang lau mồ hôi trên trán, ngồi bệt xuống đất, cái miệng nhỏ dẩu lên "Mệt quá đi mất! Nếu sớm biết sẽ mệt như vậy, em sẽ không thèo đi đâu."
Hạ Lam hừ mũi khinh thường "Tự làm thì tự chịu, than vãn cho ai nghe?"
Huệ Giang ngước mắt "Chị đã nói là không đi, sao lại đổi ý?"
"Biết làm gì?Đừng có lắm chuyện."Ánh mắt cô thoáng dừng lại trên người nam sinh đứng đằng kia, chưa tới một khắc liền lướt qua.
Huệ Giang ủy khuất, muốn nói gì đó, nhưng lời nói chưa kịp bật ra đã bị lời của Tâm Lan cắt ngang.
"Sao các cậu còn đứng