"Chuyện lần trước, cho mình xin lỗi,mình nói Hạ Lam như vậy có chút quá đáng." Tâm Lan cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Thiên Vĩ vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt,"Tôi không trách cậu."
Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá."
Nhưng cô ta vừa vui mừng chưa được một giây, đáy lòng cô ta như bị quăng xuống hầm băng khi nghe câu nói tiếp theo của anh.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, chỉ có hai người ở nơi này, chẳng may bị người khác bắt gặp thì không hay."Ngữ điệu Thiên Vĩ nhàn nhạt, anh xoay lưng bước đi.
Thế nhưng, anh chưa kịp đi nửa bước, liền cảm giác có một thân thể mềm mại dán lên lưng mình, hông bị ghì lại.
Sau đó, một giọng nữ truyền đến khiến anh ngây ngẩn "Thiên Vĩ, mình rất thích cậu, thật sự thích cậu."
Thiên Vĩ nhanh chóng hồi phục tinh thần,sau khi gỡ hai cánh tay đang ghì chặt hông mình,anh xoay người lại, sắc mặt khó coi, giọng nói cũng trở nên gay gắt "Cậu làm cái gì?"
Tâm Lan cắn môi, "Cậu làm bạn trai mình, có được không?"
Dưới gốc cây tùng, Hạ Lam đã ghì chặt môi dưới tạo thành màu trắng hồng, ánh mặt lóe lên sự căm tức đến tột độ,nhìn Tâm Lan như muốn xé xác cô ta ra thành trăm mảnh.
Con ngươi hổ phách của Thiên Vĩ lộ ra ý lạnh,anh nói với giọng nhàn nhạt "Sẽ có người phù hợp với cậu hơn."
Lời từ chối của anh như hóa thành gáo nước lạnh tát vào lòng hư vinh, kiêu hãnh đọng lại từ lâu của Tâm Lan.
Hay thật, cô ta đã tự hạ mình tiếp cận Thiên Vĩ, không những vậy còn bỏ qua tôn nghiêm để tỏ tình với cậu ta, bây giờ tên này lại dám từ chối lời bày tỏ của cô ta.
Dù cô ta không yêu thích gì Thiên Vĩ, nhưng bị người khác từ chối là một điều đáng xấu hổ, thứ mà suốt 18 năm qua, cô ta chưa từng nếm trải.
Sắc mặt cô ta bỗng chốc khó coi, thanh âm cũng đè thấp "Tại sao chứ?"
"Chính cậu cũng cảm nhận được, không phải sao?"
Sắc mặt Tâm Lan càng khó coi, cô ta bước đến kéo tay áo Thiên Vĩ, hỏi một câu.
"Cậu thích Hạ Lam đúng không?"
Thiên Vĩ ngẩn người, không nói gì, môi hơi mím lại.
Thái độ của anh đã gián tiếp cho Tâm Lan một câu trả lời.
Hía ra, người đánh bại cô ta là con nhỏ hư đốn đó ư?
Tại khoảnh khắc này, sự nhục nhã, phẫn nộ gần như càn quét lý trí, khiến cô ta không tự chủ được mà nói ra hết thảy.
"Tại sao cậu lại thích con nhỏ đó chứ?Cậu còn không biết nó là loại người gì sao?Nó hoàn toàn không xứng với cậu."
Lời nói của Tâm Lan làm cho cả người Thiên Vĩ chấn động, đồng thời hóa thành những mũi nhọn đâm vào đáy lòng người đang đứng đằng kia.
Hạ Lam cười nhạt, gió đêm khẽ thổi làm vài sợi tóc hơi động, ánh trăng sáng chiếu rọi lên con ngươi đen thăm thẳm, sự căm phẫn lúc nãy đã mất đi không còn một hơi tàn, chỉ tồn tại sự chế giễu và tự ti.
"Cậu có lầm không đấy?" Thiên Vĩ nhìn vào ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của Tâm Lan,con ngươi hổ phách nhiễm chút u buồn, giọng anh khàn khàn "Ngay từ đầu, tôi vốn dĩ đã không xứng với ai rồi."
"Nhưng thích cô ta chỉ làm cậu đau khổ thôi."Tâm Lan cố chấp, nói thêm một câu.
"Tôi biết, nhưng nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ càng đau khổ hơn."
Tâm Lan sững sờ, cô ta như bị hút vào đôi mắt kia, lửa giận đang bùng cháy dữ dội phút chốc bị dập tắt, đến khi định thần lại,chỉ còn thấy bóng lưng của Thiên Vĩ đã khuất dần trong tầm mắt của cô ta.
Hai người không biết,cách đó không xa, có một thân ảnh nhỏ nhắc vô lực ngồi thụp xuống dưới một gốc cây, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào đầu gối, ánh mắt đầy miêng mang không biết đang nghĩ gì.
...!
Cả buổi sáng hôm sau, đám học sinh được tự do vui