“Thiên Vĩ, con thấy bộ này thế nào?”Lăng phu nhân cầm một bộ âu phục màu đen, nhìn về phía anh nhẹ nhàng hỏi.
“Cũng được ạ.”
Thiên Vĩ không quá để tâm đến kiểu dáng quần áo, với anh bộ âu phục nào cũng như nhau chỉ khác màu.
Bà Lăng có vẻ không quá hài lòng với câu trả lời của anh, nâng tay sờ sờ bộ âu phục, lúc sau liền chép miệng.
“Chất lượng vải không được tốt lắm, lần sau không mua ở thương hiệu này nữa.”
Nói xong, bà vô tình vứt bộ âu phục giá trên trời lên sàn nhà, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ khác, như một chuyên gia không ngừng mở miệng đánh giá, hồi sau mới nhìn sang anh, thăm dò ý kiến: “Vĩ, bộ này chắc sẽ hợp với con đấy, mau mặc vào đi.”
“Mẹ, con không đi có được không?”Thiên Vĩ trầm mặc một lát mới dò hỏi.
“Tuyệt đối không được, bữa tiệc này do chính Lục lão phu nhân đứng ra tổ chức, bà ấy còn mời cả con đến dự nữa.” Dường như bà cũng nhận ra Thiên Vĩ đang lo ngại điều gì, bà thở dài một hơi, rồi khuyên nhủ: “Chỉ một lần này thôi được không con?Mẹ chắc chắn sẽ không có ai không có mắt lại đi cười nhạo con đâu, con trai mẹ là giỏi nhất mà.”
Từ sự kiện kia, hai vợ chồng bà chưa từng ép buộc Thiên Vĩ đi những bữa tiệc xã giao như thế bao giờ, họ sợ những ánh mắt ác ý sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho con trai họ, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt không thể không đi.
“Con đến đó một lúc rồi xin bà ấy về sớm, bố mẹ sẽ nói giúp cho con.”
Trước uy nghiêm và thái độ cương quyết của mẹ mình, anh chỉ “vâng” một tiếng, sau đó đi thay trang phục.
Tối nay, gia đình Thiên Vĩ phải tham dự một bữa tiệc về từ thiện, những khách đến dự không giàu cũng quý, mục đích thật sự đằng sau hành động có vẻ cao quý ấy chỉ đơn thuần là cách doanh nhân tìm đối tác cho mình hoặc tìm con rể con dâu tương lai.
Không lâu sau, Thiên Vĩ bước ra, bà Lăng không khỏi ngây ngẩn mà trố mắt ra nhìn.
Bộ âu phục khoát lên người dường như đã trút bỏ đi phần nào dáng vẻ thiếu niên của anh, thay vào đó lại mang đến cho anh một phong vị trưởng thành và thành thục, một bên tay áo được cho vào túi quần làm nên khí chức chững chạc, phong độ.
Đôi mắt bà sáng lên, đôi bước chân đến, chỉnh sửa cà vạt cho anh.
“Con trai mẹ quá đẹp trai rồi, các cô gái mà thấy bộ dạng con bây giờ chắc sẽ gục ngã mất.”
“Mẹ à.”
“Hửm?”Bà Lăng ngước mắt lên nhìn anh.
Anh hơi ngượng ngùng, ho khan một tiếng rồi nói: “Con có bạn gái rồi.”
“Thật sao?AI vậy?”Nghe được tin này bà có chút kích động, sau đó một mối hoài nghi lập tức nảy sinh trong lòng: “Không phải là con bé hay đến nhà mình đó chứ?”
“Đúng vậy.”Thiên Vĩ lập tức gật đầu.
Bà Lăng không biết nên miêu tả cảm xúc của mình bây giờ ra sao?Tâm tình bà rất phức tạp,nhưng lại không thể phát giận với con trai mình.
“Vậy à, con bé đó cũng tốt đấy.”Cuối cùng, bà ngậm ngùi nói ra điều trái ngược với suy nghĩ trong lòng mình.
Thiên Vĩ gật đầu, cười nói: “Cô ấy rất tốt.”
Hình như mẹ cũng thích cô ấy, vậy thì anh không phải lo lắng nữa.
Bà Lăng vỗ vỗ vai anh, nói: “Con chuẩn bị một chút, mẹ đi thay đồ đây.”
“Vâng.”
…
Tầm một giờ đồng hồ sau,
Vợ chồng Lăng tổng và Thiên Vĩ bước xuống xe, một người nhân viên lập tức cung kính cúi đầu chào.
Ba người bước vào cổng dành cho người thượng lưu, vừa bước qua cánh cổng biết bao nhiêu ánh mắt liền đặt trên người họ.
Lăng tổng tuy đã