Khang Nam cố gắng kiềm chế xúc động của mình, hạ giọng nói: "Tôi đã điều tra rồi, em đá tôi để quen cái thằng cụt tay đó, bản lĩnh của nó cũng không tồi."
Nghe ra sự khinh thường của hắn khi nhắc đến Thiên Vĩ, đôi mắt không chút cảm xúc lập tức lộ vẻ âm trầm.
Khang Nam không hề quan tâm đến cảm xúc của cô đang biến đổi, hắn tiếp tục châm chọc.
"Mắt nhìn của em tệ hơn tôi nghĩ, sau này có làm tình, cái thân tàn của nó không làm em sung sướng được đâu?"
"Chuyện của chúng tôi có liên quan gì với anh không? Cái gì nên hay không nên nói, tôi nghĩ đại thiếu gia như anh đủ thông minh để hiểu."
Khang Nam bật cười: "Tôi thì lại thấy em không đủ thông minh để chọn bạn trai."Hắn nói tiếp: "Tôi là người khoang dung, nếu em quay trở lại tôi cũng không trách em nửa lời."
"Khang thiếu gia có sở thích làm tiểu tam ư?"
"Tôi chỉ lo cho tương lai của em sau này thôi, sống với tên tứ chi không hoàn thiện chỉ rước họa vào người, đến việc làm em sung sướng còn không làm được thì chắc cũng không làm gì nên hồn."
"À, ra vậy."Hạ Lam cố tình kéo dài một hơi.
Cô bất ngờ lấy bát cơm còn chưa vơi bớt đập vào bản mặt đang đắc ý của Khang Nam.
Động tĩnh bên này quá lớn làm không khí ồn ào nhanh chóng đọng lại, tất cả mọi người trong quán đồng loạt nhìn về một hướng.
Khang Nam ngẩn ngơ, cho đến khi mùi thịt hòa lẫn với mùi nước mắm xông vào mũi, da mặt cảm nhận được sự ướt át.
Lửa giận lập tức bùng lên, đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trán.
"Cô...cô dám..."
"Tôi đã cảnh báo anh trước rồi."
Ông chủ hết sức hốt hoảng chạy đến vô cùng chu đáo đưa cho hắn một cái khăn tay.
"Cậu không sao chứ?"
"Mắt ông mù hay sao mà còn hỏi tôi câu đó, quán ông dạy nhân viên cái kiểu gì thế hả?"
Ông chủ sợ đến mức đổ mồ hôi hột, ông liền quay qua nhìn cô, cất giọng mang theo khiển trách và thúc giục.
"Con bé kia, cô còn đứng đó làm gì?Mau xin lỗi ngay lập tức!"
Không làm theo ý của ông ta, cô vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm hắn.
"Miệng lưỡi của anh làm tôi kinh tởm."
Câu này vừa nói ra, cô biết cô đã triệt để cắt đứt đường lui của mình.
Khang Nam cảm thấy rất khó chịu, giông như có búa bổ vào lòng hắn, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.
"Ha ha, cô giỏi lắm." Hắn nghiến răng nghiến lợi, ngón trỏ chỉ vào mặt cô: "Từ nay cô cũng đừng mong sống yên ổn."
Sau đó, hắn nhìn ông chủ, nói: "Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa."
Ông ta nghe thế liền lấy ví rút ra một ít tiền đưa cho Hạ La, mở miệng xua đuổi: "Từ nay cô bị đuổi việc, mau đi đi."Ông ta còn đi đến chỗ cô, muốn xô đẩy cô ra khỏi tiệm.
"Không cần."
Hạ Lam cởi chiếc tạp dề xuống, nhấc chân đi ra khỏi quán.
Tâm trạng Hạ Lam lúc này vô cùng suy sụp, cô dựa lưng vào vách tường, đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi.
Hành động của cô lúc nãy không được gọi là đánh người đâu nhỉ?Cho nên cô không có thất hứa với Thiên Vĩ đúng không?
Tất cả mọi chuyện là do cô gây ra, còn trách ai được.
Bây giờ đến cả bản thân mình cô còn