Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ cười, ánh mắt chan chứa yêu chiều. Chàng cọ cọ đầu vào hõm vai nàng, giả vờ đáng thương nói: “Oản Oản muội xem đi, hôm nay muội cắn cổ ta, giờ sao ta dám ra ngoài gặp người khác đây.”
Tô Vân Oản nhìn bộ dáng như cún con làm nũng của chàng, bật cười, tiện thể dịu dàng xoa xoa đầu chàng, tươi cười rạng rỡ nói: “Hừ! Đáng đời!” Rõ ràng mồm miệng độc ác nhưng tay lại không kìm nổi nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng trên cổ chàng, lẩm bẩm hỏi: “Đau không?”
Hạ Hầu Lầm cúi đầu, nhìn nàng vì mình mà đau lòng, tâm tình hân hoan, sung sướng, có thể làm cho Oản Oản đau lòng vì mình, thì có bị cắn thêm mấy cái, đau thêm một chút cũng chẳng có vấn đề gì. Sau đó, chàng lại giả bộ đau đớn, giả vờ kêu “A” một tiếng, tủi thân đáp: “Oản Oản, rất đau đó. Muội hôn lên mới hết đau…”
Tô Vân Oản thấy chàng kêu đau, đang định an ủi chàng vào câu, nhưng vừa nghe thấy giọng điệu hạ lưu dụ dỗ nàng hôn chàng này lập tức chau mày, quả nhiên không nên mềm lòng với chàng, tức giận quay đầu đi chỗ khác. Hạ Hầu Lẫm biết mình đùa quá trớn, không thể vội vàng, sớm biết thế chàng đã giả vờ đáng thương thêm chút nữa thì thành công rồi. Hạ Hầu Lẫm khẽ thở dài một hơi.
Chàng bỗng nhiên nghĩ ra còn chính sự cần làm vì vậy nhanh chóng đứng lên, rời khỏi hồ nước.
“Ào ào ào” Tiếng nước xao động vang lên, Tô Vân Oản ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân hình mê hoặc, đẹp như tạc. Từng giọt nước chậm rãi chảy dọc yết hầu gợi tình, đến đường nhân ngư mạnh mẽ của chàng rồi tan biến vào rừng rậm phía dưới. Không thể phủ nhận chàng có một thân hình đẹp vô cùng, hệt như một tác phẩm điêu khắc, cơ bụng săn chắc, vân da rõ ràng, từng đường nét đều hoàn hảo. Mặt Tô Vân Oản không khỏi đỏ lên, nhịp tim bắt đầu mất khống chế. Nàng thầm mắng mình vô dụng, cố gắng kéo ánh mắt mình rời xa thân hình của chàng nhưng không thể, ánh mắt như dán chặt lấy cơ thể đẹp đẽ kia.
Hạ Hầu Lẫm lục trong đống y phục mình cởi ra một lọ màu xanh ngọc, chàng cầm lên, quay đầu nói với Tô Vân Oản: “Oản Oản, đến đây, đưa tay cho ta, ta bế muội lên. Còn phải bôi thuốc cho muội nữa.” Tô Vân Oản đỏ mặt, tim đập như trống bỏi. Nàng gật gật đầu, bơi tới cạnh bể, vươn tay lên. Hạ Hầu Lẫm ôm chặt nàng, bế bổng nàng lên. Bộ ngực sữa đầy đặn của nàng dán chặt vào lồng ngực chàng. Tô Vân Oản cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy. Mấy lần trước hai người phát sinh quan hệ đều trong trạng thái không tỉnh táo, hoặc say, hoặc bị trúng xuân dược, còn hiện tại cả hai đều vô cùng tỉnh táo. Cảm giác hai cơ thể chạm vào nhau vừa nóng bỏng, vừa chân thật. Nàng tham luyến hơi ấm nơi chàng, chỉ muốn mãi mãi nằm trong vòng tay chàng như thế này.
Hạ Hầu Lẫm cảm nhận rõ nhiệt độ ấm nóng của nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, luyến tiếc không nỡ buông tay. Người nàng thơm mùi sữa hòa với hương hoa hồng thoang thoảng, hai lọn tóc đen nháy rủ về phía trước, vừa vặn dán vào hai nụ hoa trên bầu ngực trắng ngần, chậm rãi nhỏ nước. Mỹ nhân như hoa như ngọc khiến chàng mê đắm nhưng chàng biết rõ hôm nay không thể muốn nàng tiếp nữa, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chàng siết chặt vòng ôm, nhanh chóng bế nàng lên giường, sau đó với lấy khăn mặt đã được chuẩn bị sẵn chăm chú lau tóc cho nàng. Bộ dạng của chàng tỉ mỉ, ôn nhu, ánh mắt nghiêm túc. Tô Vân Oản ngơ ngác nhìn chàng, nghĩ thầm: Cứ thế này thật tốt, nếu chàng yêu nàng thì hạnh phúc biết bao nhiêu… Tô Vân Oản theo bản năng muốn thốt ra tâm tình chôn giấu bao năm của mình. Nàng muốn nói Hạ Hầu Lẫm thích ta đi… Thích ta đi… Ta yêu chàng, muốn mãi mãi bên chàng… Nhưng ý nghĩ này lập tức bị lý trí dập tắt, như hiện tại cũng tốt mà, so với việc nghe chàng nói chàng không hề yêu nàng, vậy thì duy trì mối quan hệ như hiện tại chẳng phải tốt đẹp hơn sao. Nàng yếu đuối tựa vào ngực chàng.
Hạ Hầu Lẫm cẩn