Sau khi được ai đó trộm thuốc bôi cho nàng, lại dỗ dành sẽ đưa nàng đến một nơi, thì mấy ngày nay tâm tình nàng giống như được ngâm trong hũ mật, mày mặt lúc nào cũng tràn ngập ý xuân dào dạt.
Khi Mộ Song đến Tô phủ uống trà, nói chuyện phiếm với hảo tỷ muội liền thấy cô nương nào đó ngồi cười một mình đến si ngốc, còn thì thầm tự hát tình ca, nàng ta cuối cùng nhịn không nổi gõ nhẹ vào trán Tô Vân Oản. Tô Vân Oản lập tức nhảy dựng, xù lông lên: “Mộ Song! Đang yên đang lành sao lại đánh ta!”
Mộ Song nhìn bộ dạng dữ dằn này, cảm thấy đây mới chính là người tỷ muội mình quen biết, may quá chưa bị ma nhập, vẫn là Tô Vân Oản của nàng. Tô Vân Oản nhìn thủ phạm vừa đánh mình bắt đầu ngẩn người như đang nghiên cứu tìm tòi gì đó, lập tức quơ quơ mất phát trước mặt Mộ Song. Mộ Song bừng tỉnh, hai người lại bắt đầu chí chóe nhau.
Đến khi giỡn nhau chán, mệt mỏi nằm dài trên giường Tô Vân Oản, cả hai cô nương đều thở không ra hơi. Mộ Song đứng dậy tự rót trà uống, nói: “Vân Oản, bộ dáng ngốc nghếch vừa rồi của tỷ khiến ta quá ngứa tay, nhịn không được muốn đánh tỷ, không thể trách ta.”
Tô Vân Oản bĩu môi, gì mà bộ dạng ngốc nghếch rõ ràng đó là khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc được không? Nàng liếc Mộ Song một cái không thèm trả lời nàng, chỉ nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Song nhìn ai đó giả chết, không thèm tiếp truyện mình, lại nhìn ra ngoài trời, ước chừng sắp tối, thế là tạm biệt Vân Oản hồi phủ.
Tô Vân Oản tiễn Mộ Song ra cửa, sau đó ở yên trong nhà, ngoan ngoãn chờ Hạ Hầu Lẫm đến. Trong lòng nàng gấp gáp, hồi hộp muốn chết, tại sao Hạ Hầu Lẫm còn chưa đến, sắc trời đã tối thế này rồi, không phải chàng định cho nàng leo cây đó chứ.
Trong ánh hoàng hôn đỏ au, Hạ Hầu Lẫm bước tới. Tô Vân Oản đứng ở trước cửa khuê phòng, từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc của chàng. Hôm nay chàng mặc một bộ y phục màu xanh đen, tóc buộc cao lên bằng một sợi dây đồng màu quần áo, vừa phong độ lại nhẹ nhàng.
Chàng càng bước lại gần, Tô Vân Oản càng nghe rõ tiếng tim mình đạp loạn, “Bịch bịch bịch” trái tim không nghe theo khống chế, điên cuồng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hạ Hầu Lẫm nhìn giai nhân đứng chờ mình, nét mắt nàng thanh thuần trong sáng, lại có chút bướng bỉnh, cứng đầu, nụ cười rạng rỡ điên đảo chúng sinh, điên đảo cả lòng chàng, bước chân không tự giác mà nhanh hơn. Đến khi còn cách Tô Vân Oản hai bước, chàng vươn tay, dịu dàng nói: “Oản Oản, chúng ta đi thôi… Ta đưa muội ra ngoài chơi…”
Tô Vân Oản nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy tay chàng. Hạ Hầu Lẫm nắm tay nàng thật chặt, trong lòng vui vẻ như muốn bay lên. Đôi bàn tay nàng mềm mại, trơn láng như một thứ ngọc hảo hạng, vừa nhỏ vừa mềm. Đã rất lâu rồi chàng không được dắt đôi tay này.
Chàng vừa nắm tay nàng vừa nghiêng đầu trò chuyện: “Oản Oản, ta vốn định cưỡi ngựa, nhưng sợ muội ngồi không thoải mái, nên là tốt nhất chúng ta cứ đi xe ngựa.”
Tô Vân Oản dịu dàng “ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm, nàng chỉ sợ nói nhiều sẽ để lộ sự kích động, vui vẻ trong lòng mình lúc này. Hạ Hầu Lẫm cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm nay Oản Oản lại không chịu nói câu nào? Nàng không thích bị chàng nắm tay sao? Nghĩ vậy chàng lặng lẽ buông lỏng tay, không dám manh động nữa.
Bởi vì thẹn thùng, Tô Vân Oản vẫn luôn cúi thấp đầu không dám nhìn chàng, cảm nhận được chàng chậm rãi buông tay mình, nàng mới ngước mắt nhìn lên. Sắc mặt chàng bình thản như