Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, ở bên bờ Ngọc Sa Hà, hai quân giằng co.
Một mảnh sương khói uốn lượn trên mặt sông.
Đông Nguyệt Quốc chỉ có mười vạn quân, mà phía Đột Quyết có tới mười lăm vạn.
Trước trận chiến, đại tướng quân A Sử của Đột Quyết kêu gào nói: "Đông Nguyệt quốc ở bên kia sông nghe cho rõ, các ngươi chỉ là đồ nhắm của chúng ta, hôm nay A Sử gia gia sẽ cho các ngươi thấy sự lợi hại của binh lính Đột Quyết chúng ta! Nếu sợ hãi thì hãy mau đầu hàng! Đỡ phải chết dưới đao của gia gia các ngươi đây! Đao của gia gia không có mắt đâu!" Nói xong, toàn quân Đột Quyết cười ầm lên, còn lẫn vài tiếng mắng chửi.
Hạ Hầu Lẫm mang áo giáp màu bạc, cưỡi tuấn mã, uy phong lẫm liệt, khí thế mạnh mẽ quát: "A Sử ở đối diện kia, ngươi bây giờ giống như con chó lớn đang sủa bậy! Chờ lát nữa chết như nào cũng không biết! Ta nhất định khiến ngươi trước khi chết quỳ xuống gọi chúng ta là gia gia!" Mà quân đội phía sau Hạ Hầu Lẫm, cũng đồng thanh phát ra tiếng gầm gừ như sấm.
Đại chiến vừa bắt đầu liền nổ mạnh.
Không biết cung tiễn tiểu binh nào bên phía Đột Quyết trượt tay, bắn ra một mũi tên, bay tới tấm chắn của Đông Nguyệt quốc. Binh lính Đông Nguyệt quốc rống giận, tru lên một tiếng, báo hiệu cho đồng đội bắt đầu hành động.
Cờ xí của Đông Nguyệt quốc bay bay trong gió, hai quân mang theo khí thế mạnh mẽ như hổ rời núi lao vào đối phương. Binh lính Đông Nguyệt quốc xếp hàng phía sau tấm chắn bắn tên, giết chết không ít binh lĩnh tiên phong của Đột Quyết. Mà quân lính Đột Quyết cũng kiêu dũng thiện chiến, phá tan hàng phòng thủ phía trước của Đông Nguyệt quốc, tiếng ngựa hí thê lương vang lên, điên cuồng giết chóc. Binh lĩnh hai bên phẫn nộ lao vào nhau, chiến trường càng thêm kịch liệt.
Trên mặt cùng áo giáp màu bạc của Hạ Hầu Lẫm dính máu tươi, không biết là của chàng hay là của người khác. Tay chàng múa trường kiếm, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật, hai mắt tựa như bị máu tươi nhuộm đỏ. Hạ Hầu Lẫm ước chừng tình thế đã như dự đoán, giơ trường kiếm, lớn tiếng hô lên: "Lui!"
Nói xong, Đông Nguyệt quốc không hề ham chiến nữa, theo Hạ Hầu Lẫm lui quân về tới núi Bạch Vân.
A Sử thấy Hạ Hầu Lẫm mang theo binh lính chạy trốn, vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng cười nói: " Ha ha ha, Đông Nguyệt quốc quả là một đám hèn nhát, mới có chút mà đã sợ hãi kẹp đuôi chạy trốn! Các huynh đệ, đuổi theo! Giết hết bọn chúng đến cái giáp cũng không chừa!" Nói xong, y mang theo quân lính Đột Quyết truy kích Hạ Hầu Lẫm.
Tô Vân Bạch cùng Tô Vân Phi khó khăn mai phục ở núi Bạch Vân, cuối cùng cũng nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến. Tô gia huynh đệ liếc nhau ra hiệu: "Tới!". Cờ xí màu đỏ giương lên, bay múa trong không trung, ra hiệu cho đội quân mai phục.
Bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm. Chàng thúc ngựa, còn cùng với A Sử ở phía sau giao chiến, mắt thấy đã tiến vào hẻm núi, càng giục ngựa nhanh hơn. Lại không ngờ rằng, A Sử nhất định bám lấy không chịu buông tha, sát sao đuổi ở phía sau, một tấc không rời. Tô Vân Bạch thấy gần như toàn bộ quân Đột Quyết đã đi vào hẻm núi, hạ lệnh tiến công. Ở cái bẫy mà quân đội Đông Nguyệt quốc đã thiết kế tỉ mỉ để vây công phát ra hàng loạt tiếng hét thảm thiết, dội lại tạo thành từng vòng dư âm bao quanh hẻm núi rồi chui vào trong tai. Quân lính Đột Quyết người chết, kẻ bị thương, trong nháy mắt hẻm núi này máu chảy thành