“A __ Hạ Hầu Lẫm ___!” Tô Vân Oản thét chói tai rồi bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, nàng dang tay muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không bắt được. Trong mộng, nàng nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm bị rơi xuống vực, nàng chứng kiến tất cả, nàng muốn bắt lấy tay chàng nhưng lại chỉ bắt được hư không… Sau đó nàng tỉnh giấc… Tô Vân Oản lo lắng, sốt ruột không yên, quyết định đi tìm Hạ Hầu Lẫm.
Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng đứng dậy, bước đến tủ quần áo, lấy ra mấy bộ y phục mà trước kia nàng thường xuyên mặc khi giả nam trang, thu dọn hành lý đơn giản, lấy thêm chút bạc và dược phẩm thiết yếu, cẩn thận hóa trang thành nam nhi chuẩn bị lên đường đến biên quan.
Vũ Thu nghe thấy tiếng thét chói tai của tiểu thư, quần áo cũng không kịp mặc, vội vàng khoác áo ngoài chạy vào, đã thấy tiểu thư nhà mình mặc một kiện quần áo nam tử gọn gàng, mái tóc dài đã được buộc gọn gàng rất giống một nam tử, nhanh tay thu thập hành lý đâu ra đó.
Vũ Thu sợ ngây người, ấn bao hành lý trên tay Tô Vân Oản xuống, hoảng hốt nói: “Tiểu thư! Tiểu thư! Cô định làm gì? Cô muốn đi đâu?”
Tô Vân Oản hất tay Vũ Thu ra, nghiêm túc nói: “Vũ Thu, ta muốn đến biên quan, em không cần cản ta. Ta hành động có lý do. Chuyện này cực kỳ quan trọng, em có muốn cản cũng không cản được.” Vũ Thu nóng nảy muốn khóc, cả lão gia và thiếu gia đều không có nhà, tiểu thư mà đi nữa thì biết làm sao?
“Tiểu thư, lão gia và nhị vị thiếu gia sắp về rồi, cô lặn lội đến tận biên ải làm gì?!!” Tô Vân Oản không muốn tiếp tục dây dưa mất thời gian ở đây, nàng dứt khoát đánh ngất Vũ Thu, rồi dìu tiểu nha hoàn nhà mình lên giường. Nàng nhỏ giọng nói xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy đến hậu viện, dẫn Hồng Vân - chiến mã yêu thích của mình ra khỏi chuồng, tiến thẳng về biên quan.
Nàng vừa thúc ngựa vừa nhớ lại cảnh tượng trong mơ. Giấc mộng chân thật đến từng chi tiết, thậm chí nàng còn cảm nhận được sự sợ hãi, tiếc nuối của Hạ Hầu Lẫm khi rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Tim nàng đau nhói, mặc kệ hiện tại chàng ra sao, nàng chỉ muốn nhìn thấy chàng, nói cho chàng biết nàng yêu Hạ Hầu Lẫm chàng đến nhường nào, muốn cùng chàng mãi mãi bên nhau, dù chỉ là một canh giờ cũng được…
Tô Vân Oản thúc ngựa chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, đến lúc mệt mỏi mới dừng lại dưới tàng cây uống ngụm nước, nuốt mấy miếng lương khô, kiệt sức liền dựa vào trên lưng ngựa chợp mắt một lát. Đường đi hiểm trở, sức nữ nhi, có thời điểm nàng mệt lả gục vào lưng ngựa ngủ thiếp lúc nào không hay. Trải qua mấy ngày đêm di chuyển không ngừng nghỉ, Tô Vân Oản cuối cùng cũng đến được quân doanh của Đông Nguyệt ở biên quan. Vừa đến nơi, con ngựa vì chạy ròng rã mà kiệt quệ gục xuống ngay cạnh cổng lớn, cả người nàng bẩn thỉu, bụi đường khiến khuôn mặt nàng đen nhẻm, đã chẳng còn bộ dạng trắng trẻo, khả ái như trước, cả người vừa gầy vừa sạm đi, như một thằng nhóc ăn mày nhỏ.
Tô Vân Oản bị ngăn ở ngoài trại lính. Nàng dõng dạc nói: “Mau thả ta ra. Ta là con gái út của Tô đại tướng quân.”
Mấy tiểu binh nhìn nàng khinh thường nói: “Hừ, đừng giả bộ, nữ nhi của Tô tướng quân sao có thể xuất hiện ở biên quan này. Tiểu thư đang ở kinh thành đợi đại quân khải hoàn trở về. Ngươi chỉ là một tên ăn mày bẩn thỉu mà cũng dám giả trang tiểu thư! Không có việc gì thì mau cút đi, cẩn thận chúng ta dùng quân pháp trừng trị.”
Tô Vân Oản nóng nảy, hai hốc mắt đỏ lên, giãy giụa gào to: “Ta thật sự là con gái của Tô Tướng Quân. Ca ca