Cả người Tô Vân Oản đều run rẩy, miệng không ngừng vang lên những tiếng nức nở đau khổ: “Ô ô ô”
Tô Lý đau lòng ôm lấy nữ nhi, nhỏ giọng an ủi: “Oản Oản, cha biết con từ nhỏ cùng Lẫm nhi lớn lên bên nhau, con không nỡ xa người ca ca này. Cha cũng không biết tại sao con lại đến tận biên quan nhưng Hạ Hầu Lẫm thực sự đã bỏ mạng ở sườn núi, quân ta đã tìm kiếm nhiều ngày đều không thấy xác nó… Ta quả thực thẹn với Hạ Hầu Liệt vì không thể bảo toàn cho nhi tử của ông ấy!” Nói xong mắt Tô Lý đã nhòe đi. Hạ Hầu Lẫm là đứa trẻ ông nhìn mà lớn lên. Đứa bé này là huynh đệ tốt của con trai ông, là ca ca tốt của con gái ông, là nửa đồ đệ của Tô Lý ông, sao có thể không đau lòng. Thế sự vô thường, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả là thê lương.
Tô Vân Oản nghe thấy không tìm được thi thể của Hạ Hầu Lẫm lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng suy nghĩ, không tìm thấy thi thể, vậy Hạ Hầu Lẫm có thể vẫn sống! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Tô Vân Oản kích động ôm lấy cha, mừng rỡ nói: “Phụ thân, cha nói chưa tìm được thi thể! Vậy nghĩa là Lẫm ca ca chưa chết! Chết nhất định phải thấy xác! Cha! Con muốn đi tìm Hạ Hầu Lẫm!”
Tô Lý cảm thấy cực kỳ hoang đường. Con gái ông sao vậy? Đứa bé này đang suy nghĩ gì? Sao có thể đòi ra ngoài tìm thi thể của Hạ Hầu Lẫm. Vách đá kia cheo leo, hiểm trở, cực kì nguy hiểm: “Hoang đường! Ta thấy con bi thương đến nỗi đầu óc không được tỉnh táo nữa rồi! Chúng ta đã tìm một ngày một đêm còn không thấy. Con thân là nữ nhi sao có thể ra ngoài tìm thi thể Hạ Hầu Lẫm! Bây giờ đang là giai đoạn trọng yếu trong cuộc chiến giữa hai bên, con đừng làm tình hình rối loạn thêm nữa! Vân Bạch, Vân Phi ta giao muội muội cho hai con, trông chừng nó cho kĩ. Đưa nó vào lều của nó đi!”
“Không! Cha! Con không đi đâu cả.” Tô Vân Oản giãy dụa, nhưng hai ca ca nàng đã tóm chặt lấy tay nàng.
“Rõ!” Tô Vân Bạch, Tô Phân Phi nghiêm nghị đáp. Bọn họ hiểu sự đau lòng của tiểu muội, Hạ Hầu Lẫm như huynh đệ ruột thịt của họ, nhưng quả thật ba người Tô gia đã cho lính lùng sục, tìm kiếm cả đêm nhưng chẳng có thu hoạch gì. Nghe tên lính Đột Quyết bị bắt làm tù binh khai, A Sử truy kích Hạ Hầu Lẫm, sau đó trong lúc đọ kiếm cả hai cùng ngã xuống núi, đừng nói đến thi thể Hạ Hầu Lẫm, cả thi thể của A Sử họ cũng không tìm được. Nhưng hiện tại tình hình chiến sự cấp bách, không có nhiều thời gian để tìm kiếm Hạ Hầu Lẫm, chỉ có thể tạ lỗi với người huynh đệ này. Điều quan trọng bây giờ là gia tăng phòng thủ, đánh đuổi quân thù, bảo vệ biên giới quốc gia.
Hai huynh đệ Tô gia đỡ Tô Vân Oản đến một lều trại, nhìn muội muội đáng thương nhà mình hai mắt sưng đỏ, đều không đành lòng, nhưng chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: “Oản Oản muội cứ ngoan ngoãn đợi ở đây, ngày mai ta sẽ phái người đưa muội về kinh. Một cô nương yếu đuối sao có thể to gan đơn phương độc mã chạy đến biên quan chứ. Thế gian hiểm ác, muội nhất định phải cẩn thận.” Nói xong, hai người nhìn khuôn mặt thẫn thờ của muội muội khẽ lắc đầu thở dài bước ra khỏi lều. Trước khi rời đi không quên dặn dò binh sĩ trông coi muội muội cẩn thận.
Đợi hai bị ca ca đi rồi, Tô Vân Oản mới khôi phục lại vẻ bình thường, nắm chặt hai tay tự nhủ: HẠ HẦU LẪM, CHỜ TA! TA NHẤT ĐỊNH SẼ TÌM ĐƯỢC CHÀNG… dù chàng chỉ còn lại thi thể…
Tô Vân Oản suy tính cách làm sao trốn thoát. Thâm tâm nàng cực kỳ