Tô Vân Oản chịu đựng đau đớn, bước nhanh tới, lật thân thể kia lại. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người đang nằm đó, trong lòng nàng thoáng chốc nhẹ nhõm, nước mắt không kìm chế nổi nữa, vỡ òa… Hạ Hầu Lẫm… rốt cục ta cũng tìm được chàng rồi.
Tô Vân Oản lập tức kiểm tra hơi thở của chàng, yếu nhưng vẫn có. Chàng còn sống!!!
Tô Vân Oản vừa khóc vừa cười, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương trên người chàng. May mắn dù có nhiều vết thương lớn nhỏ nhưng ngoại thương đều không quá nghiêm trọng. Có lẽ khi rơi xuống có cây cối chắn giúp chàng, nhưng bởi vì rơi xuống từ độ cao quá lớn, bị va đập mạnh nên bị ngất. Trên đùi chàng có một vết thương dài đẫm máu, phần ngực cũng có nhiều vết trầy xước, rơi từ trên cao xuống lo lắng nhất chính là nội thương bên trong, hẳn là không nhẹ. Đánh giá qua tình hình, Tô Vân Oản bắt đầu nhìn địa hình xung quanh, tìm kiếm nơi trú ẩn cho cả hai, đồng thời giúp chàng xử lý vết thương.
Nàng nhanh chóng xé phần vải trên quần của mình, cột chặt người Hạ Hầu Lẫm lên vai mình, cõng chàng sau lưng. Cả người nàng đau nhức, những vết thương do cú ngã ban chiều vẫn đang chảy máu, chật vật đưa chàng rời khỏi bờ sông.
Hai người đi không biết bao nhiêu lâu, đến tận khi xung quanh chỉ còn lại màn đêm đen kịt, tĩnh mịch u ám, thi thoảng nghe thấy tiếng côn trùng râm ran xa xa. Nàng đã vô cùng mệt mỏi, mắt mờ đi, miệng đã bị cắn đến rách nhưng vẫn cố cắn chặt lưỡi, dùng đau đớn để duy trì tỉnh táo. Hai chân Tô Vân Oản nhũn ra, trực tiếp ngã trên đường núi, cú va đập rất mạnh, Tô Vân Oản bị sặc một ngụm máu, phun trên mặt đất.
Tô Vân Oản xoa xoa khóe miệng, gian nan bò lên, tiếp tục cõng Hạ Hầu Lẫm tiến về phía trước, nàng đã hoàn toàn kiệt sức không còn cảm thấy được phương hướng phía trước nữa. May mắn trong lúc tuyệt vọng đó nàng tìm được một sơn động. Cửa hang sâu hun hút, nhưng có vẻ khô ráo, an toàn, Tô Vân Oản có gắng bước thật nhanh, kỳ thật nàng đã chẳng còn sức lực, nói là bước chi bằng gọi là bò thì đúng hơn, từng bước tiến vào trong sơn động.
Vào đến bên trong, việc đầu tiên nàng làm là thu xếp ổn thỏa chỗ nằm cho Hạ Hầu Lẫm, cắn vào đầu lưỡi của chính mình, tự nhủ phải kiên trì lên, hiện tại chàng đang rất yếu, cần ăn gì đó để lấy lại sức. Tô Vân Oản băng lại mu bàn tay đã dính đầy máu tươi của mình, cầm túi hành lý lấy ra hai miếng lương khô đã chuẩn bị trước còn chưa bị dính máu, gặm mấy miếng lấy sức, sau đó cầm ống trúc uống nước, nhưng ống trúc sớm đã cạn sạch. Nàng đành dùng sức đứng dậy kiếm nguồn nước.
Miệt mài đi bộ hơn một khắc phát hiện cách hang động không xa có một dòng suối nhỏ, nước trong mát, sạch sẽ. Nàng uống thử hai ngụm, cảm thấy không tệ, ngọt thanh, dễ chịu, vì vậy nhanh chóng lấy đầy một ống trúc, vội vã chạy về sơn động.
Sau khi tìm được nguồn nước nàng lại tất bật bón cho Hạ Hầu Lẫm, nhưng dùng cách gì cũng không khiến chàng nuốt xuống, tất cả đều theo khóe miệng chảy ra ngoài. Cuối cùng nàng đành dùng miệng mình đút cho chàng. Giúp chàng ăn uống xong, lại đổ dùng khăn sạch lau rửa vết thương, bôi thuốc băng bó cho chàng cẩn thận. Xong xuôi mọi việc cũng là lúc trời hửng sáng. Nàng rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cả người vô lực, mệt lả tựa vào người chàng ngủ thiếp đi.
------------------------------------
Hạ Hầu Lẫm cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Toàn thân chàng như đang lơ lửng giữa không trung. Một tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên, chàng lập tức quay lại thì thấy Tô Vân Oản đang yên ổn ngồi đối diện mình.
“Hạ Hầu Lẫm, ngay mai ta xuất giá rồi…” Tô Vân Oản vuốt ve bia mộ chàng, nhẹ nhàng nói tiếp: “Chàng ấy là người tốt, cũng vô cùng thương yêu ta. Huynh cứ yên tâm.” Thì ra nàng đang nói chuyện với bia mộ của chàng. May mắn Oản Oản không quên chàng, vẫn