Lúc Tô Vân Oản tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang. Tô Vân Oản cảm thấy nhiệt độ kinh người của người bên cạnh, hoảng hốt thức dậy kiểm tra nhiệt độ của Hạ Hầu Lẫm. Chàng phát sốt, cả người nóng rực, phỏng cả tay nàng.
Tô Vân Oản sốt ruột. Tại sao bỗng dưng lại sốt cao như thế, không phải hôm qua còn rất tốt hay sao? Chẳng lẽ là cảm lạnh? Nàng lập tức bật dậy chuẩn bị đi múc nước hạ nhiệt cho chàng, đúng lúc đứng lên thì phát hiện tay bị chàng nắm chặt. Chàng tỉnh rồi? Tô Vân Oản xích lại gần chàng, môi chàng mấp máy, nhỏ giọng nỉ non: “Đừng đi… Nàng đừng đi… Không được xa ta…” Tô Vân Oản thở dài, thì ra chàng vẫn đang hôn mê. Chàng nói đừng đi là nói ai? Liễu Khanh Khanh ư? Vừa nghĩ đến đó, tim nàng đau nhói, vội vàng thoát khỏi tay chàng, cuống quít chạy ra khỏi sơn động.
Đi tới đi lui một lúc chút thể lực khôi phục được sau một đêm nghỉ ngơi đã nhanh chóng biến mất chẳng còn chút gì, bụng kêu “rột rột rột” kháng nghị. Tô Vân Oản tựa vào vai Hạ Hầu Lẫm, trải qua một buổi chiều chật vật hạ sốt, hiện tại chàng đã đỡ hơn, nhiệt độ cũng trở về bình thường. Tô Vân Oản thở dài một hơi, hi vọng chàng mau chóng bình phục. Mắt thấy sắc trời đã tối, nàng lại vội vàng ra ngoài kiếm chút thức ăn, chỉ là quá mệt mỏi, vừa đứng lên đầu chóng mắt hóa, chân mềm nhũn ngã lại vào lòng chàng.
Tô Vân Oản tham luyến cảm giác an tâm, ấm áp trong ngực Hạ Hầu Lẫm, nàng dùng ngón tay miêu tả từng đường nét tuấn tú trên mặt chàng, này thì chiếc mũi cao thẳng, này thì cặp mắt hoa đào phong lưu tuấn lãng, chỉ tiếc giờ chàng đang nhắm nghiền mắt, bằng không nếu mở ra sẽ là cảnh đẹp kinh tâm động phách, nào là hàng mi dài như cánh quạt. Bởi vì giấc ngủ chập chờn, và bệnh tật vây khốn, chàng ngủ có chút bất an, hàng mi dày khẽ run rẩy, cánh môi mỏng hơi tái nhợt. Tô Vân Oản lẩm bẩm thì thầm: “Hạ Hầu Lẫm… huynh mau chóng tỉnh lại nha… Nhưng lạ thật ta không muốn huynh mau khôi phục sức khỏe. Nếu khỏi rồi huynh sẽ lại trở về tiền tuyến, hoặc là quay về kinh thành, trở lại là một tiểu hầu gia cao cao tại thượng không ai bì nổi. A Lẫm nơi này thật tốt chỉ có đôi ta, yên bình biết bao… Ta ích kỉ quá! Chỉ là…”
Tô Vân Oản tựa trong lòng chàng, bóng dáng hai người lồng vào nhau vô cùng thật mật, nàng tham luyến phút giây yên bình này. Ngồi một lát Tô Vân Oản mới đứng dậy, đi tìm đồ ăn. Trong rừng có rất nhiều cây ăn trái, nhưng Tô Vân Oản không biết loại nào có thể ăn, vì vậy chỉ đành lặng lẽ quan sát động vật trong rừng ăn cái gì, nàng liền hái loại quả đó về. Đang vào mùa hoa trái sai quả vì vậy không sợ thiếu đồ ăn, Tô Vân Oản hái rất nhiều hoa quả tươi mọng đủ các màu sắc. Vì không có đồ để, nàng đành dùng tà áo để đựng, vui vẻ trở về.
Đến sơn động, Hạ Hầu Lẫm vẫn lẳng lặng nằm đó, Tô Vân Oản ngồi xuống bên cạnh chàng, nhai nhai một số quả mọng dễ ăn, sau đó đút từng miếng cho chàng, vừa bón vừa dịu dàng nói: “Bây giờ không có cách nào khác cả, chỉ có thể ăn thế này, chàng ngoãn ngoãn một chút, chịu khó ăn nhiều hơn thì mới có thể khôi phục nhanh được…” Hạ Hầu Lẫm dường như nghe thấy những điều nàng nói, chậm rãi phối hợp nuốt thức ăn xuống.
Tô Vân Oản nhìn chàng hợp tác như thế, vui vẻ cười lên. Lo cho chàng xong xuôi, nàng