Vì Ngươi Điên Cuồng

Thân Tử Đạo Tiêu (thượng)


trước sau

Editor: Giang Thiên Nguyệt Phàm, Bạch Quân NguyệtLinh Võ giới là cảnh giới cao nhất trong tất cả các cảnh giới, tu sĩ hạ giới độ kiếp thành công liền có thể phi thăng tới Linh Võ giới, trở thành một võ sư.Mà giờ phút này, Linh Võ đệ nhất đại lục – Ngự Kiếm tiên cung trên đỉnh đầu đang sấm sét ầm ầm, liên tục, không ngừng trút xuống.Nhóm võ sư, võ giả tu vi thấp kém, căn bản vô pháp chỗng đỡ lại uy áp của cửu sắc thần lôi, kéo nhau thối lui đến mấy ngàn dặm ở ngoài mà nhìn lên cảnh tượng kinh thiên động địa kia.Mà Võ Thánh cùng Võ Tôn tu vi cao thâm cũng chỉ có năng lực phòng ngự trong vòng trăm dặm mà thôi. Một đám võ sư, sắc mặt đỏ bừng vì phải cấp tốc vận chuyển linh lực để phòng ngự.Không thể nghĩ tới, người bên trong cửu sắc thiên lôi có tu vi nghịch thiên cỡ nào mới có thể dẫn phát ra thiên kiếp chấn động như vậy.Ngay cả trong hoàn cảnh đó, lại không có một ai nguyện ý rời đi, tất cả cùng nín thở, ngưng thần, nhìn chăm chú vào cảnh tượng đó, muốn tận mắt chứng kiến đệ nhất kỳ tích trăm triệu năm mới có này.“Nhìn xem xem, có vẻ vị chủ tử Ngự Kiếm tiên cung kia là muốn thành đế đi? Ít nhiều cũng đã trăm triệu năm trôi qua, lão phu suýt không nhớ rõ Linh Võ giới vẫn còn Võ Đế.” Một vị lão giả tráng kiện nhìn cửu sắc thần lôi hủy thiên diệt địa tới thất thần, lẩm bẩm nói.“Đúng vậy, bạch mi lão đầu, Dạ Tôn giả này tu hành đã mấy ngàn năm liền, đã đánh sâu vào Võ Đế bình cảnh, làm lão già chúng ta sống mấy vạn năm sao có thể chịu nổi a.” Cách đó không xa, một lão bà lưng còng, sắc mặt vàng như nến ôn hòa đáp lại, bà đưa mắt nhìn về phía xa kia, trong ánh mắt có đố kỵ, ghen ghét, nhưng phần nhiều lại là bất đắc dĩ cùng tang thương.Đúng lúc này, trên bầu trời mây đen vần vũ, chín đạo thần lôi kết thành hình sao năm cánh, hóa thành kim long gào thét đáp xuống, tiên cung “phanh” một tiếng, nổ tung, một đạo hắc y chân đạp hư không, nghịch thiên mà bước đi, lấy thân hóa kiếm, không chút sợ hãi nào.“Oanh” một tiếng, linh lực cuồng bạo, vì Ngự Kiếm tiên cung nằm ở vị trí trung tâm, linh lực hướng bốn phía khuếch tán ra tới vài trăm dặm xung quanh. Đám Võ Thánh, Võ Tôn nhanh chân thối lui, đồng thời nâng tay bưng kín đôi mắt, phòng ngừa cát bụi cuốn lên bắn đập vào mắt.Chỉ thấy phía trên cao, một thanh hắc cự kiếm không ngừng lao vào Cửu Long chi gian, quanh thân cuốn từng đạo lôi quang, cùng lôi kiếp với kim long giao đấu, chỉ dựa vào sức lực của một người, lại có thể không rơi vào thế hạ phong.Mà dần dần, trận tranh đấu ngày càng kịch liệt, lôi kiếp chậm chạp không thể đem cự kiếm đánh rơi, tựa hồ có chút tức giận, ngửa mặt lên trời, một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, làm vài trăm dặm xung quanh đều cảm thấy đầu như muốn nứt ra.Đột nhiên, cửu thần long hợp lại thành một, hình thể phút chốc gia tăng, mãnh liệt, hung hăng mà lắc đuôi, đem cự kiếm hất xuống đất.Đổi lại, chỉ nghe được “phanh” một tiếng vang lớn, toàn bộ Linh Võ giới đều phát run, thiên địa đột nhiên chuyển sắc, mây đen cuồn cuộn trên không trung, bao phủ khắp chiến trường, tất cả dường như chết lặng.Một lát sau, một đạo hắc y giống như diều đứt dây, từ không trung ngã xuống, “phanh” một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.Mây đen trên không dường như không cam lòng mà nổ vang vài tiếng, cuối cùng cũng dần dần tản ra, dương quang tươi đẹp trên đỉnh một lần nữa lại chiếu tỏa khắp tiên cung, an tĩnh và thanh bình.Không lâu sau, một hắc y nhân chậm rãi bò ra từ hố sâu, đứng thẳng thân mình đón gió, khí thế bức người.Dạ Lăng Vân giờ phút này tuy rằng có chút chật vật, nhưng tu vi của hắn nghiễm nhiên đã nửa bước vào Võ Đế, chỉ cần vượt qua được tâm ma liền có thể thuận lợi thành đế.“Vân ca ca, ngươi thành công chứ?”Đúng lúc này, Cố Ninh một thân thanh vào, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, ngự kiếm từ xa chạy đến. Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Vân nhìn chăm chú thân ảnh yêu kiều phía xa, trên gương mặt vô biểu tình cũng phải hiện lên ý ôn nhu, hắn cong cong khóe miệng, mở rộng hai tay ôm lấy thân ảnh đang bay tới, ôm vào lòng.Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ khó tin, mở to hai mắt mà nhìn.Dạ Lăng Vân cúi đầu nhìn lại lần nữa, một thanh kiếm sắc bén, không sai không lệch đâm thẳng vào ngực mình.Thanh kiếm này đối với hắn mà nói phi thường quen thuộc, đây chẳng phải là lúc hắn cùng Cố Ninh kết làm đạo lữ, hắn đã tặng đối phương làm tín vật định ước sao? Thân kiếm đen nhanh, dài ba thước, rộng hia tấc, được chế tạo từ huyền thiết, vô cùng sắc bén.Hắn có ý muốn Cố Ninh cầm thanh kiếm này để phòng thân, lại không nghĩ tới, cuối cùng nó lại được sử dụng, cư nhiên là sử dụng để giết hại chính mình.Dạ Lăng Vân không thể tin được, nâng mắt nhìn Cố Ninh đang bay đi, gian nan mở miệng nói: “Ninh Nhi, ngươi, là vì cái gì?”Nhìn vẻ mặt đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng của Dạ Lăng Vân, đôi con ngươi sắc bén hơi đỏ lên, đó là điềm báo tâm ma đang dần chiếm lấy hắn, Cố Ninh bị dọa sợ, thối lui về sau một bước, kinh hoảng nói: “Vân ca ca, ngươi chớ có trách ta, chỉ khi nào ngươi chết, ta mới có thể cùng quân lang quang minh chính đại mà ở bên nhau.”Cùng lúc đó, một nam tử thân bạch y từ phía sau Cố Ninh bay tới, tay ôm lấy Cố Ninh đang kinh hoàng vào ngực mình, Cố Ninh cảm thấy hoang mang, lo sợ, trong nháy mắt cũng phải thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn vùi đầu vào lồng ngực người nọ.Bạch Mạnh Quân khinh thường liếc Dạ Lăng Vân một cái, sau đó nhẹ giọng an ủi Cố Ninh vài câu, liền nâng tay, chỉ thẳng vào mặt Dạ Lăng Vân, hiên ngang quát lớn: “Dạ Lăng Vân, nếu không phải lúc trước ngươi hoành đao đoạt ái(*), Ninh Nhi sẽ không chịu thống khổ nhiều năm như vậy, giết ngươi cũng chỉ là vì Ninh Nhi bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì chỉ cần ngươi chết, Ninh Nhi với ta mới có thể không trở ngại ở bên nhau được.”(*)Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – (cầm ngang đao đoạt ái tình) đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác).Cái gì? Hắn không nghe lầm chứ? Hoành đao đoạt ái? Cũng quá nực cười rồi.Dạ Lăng Vân nhẹ “a” một tiếng, trên mặt treo biểu tình châm chọc, khóe mắt ẩn hiện ý cười, nói hắn hoành đao đoạt ái, lúc trước không biết là ai sốt ruột, bức thiết hắn cùng kết làm đạo lữ.Nói Cố Ninh bất đắc dĩ làm vậy, cho dù

hắn có yêu Cố Ninh đến đâu, nếu Cố Ninh thật sự muốn cùng Bạch Mạnh Quân song túc song phi(*), với tính tình của hắn, tuyệt cũng không nhiều lời làm gì.(*)Song túc song phi - 双宿双飞 – ý chỉ cặp đôi yêu nhau thắm thiết.Dạ Lăng Vân nóng mắt, sắc mặt cũng trở nên tàn nhẫn: “Bạch Mạnh Quân, ta tự nhận là đối đãi ngươi không tệ, ngươi tại vì sao lại tính kế ta?”Bạch Mạnh Quân nghe xong, đột nhiên cười ha hả, nhìn Dạ Lăng Vân, ánh mắt tràn đầy hận thù, hận không thể đem người trước mắt diệt trừ cho hả giận: “Dạ Lăng Vân, đến ngươi cũng dám nói đãi ta không tệ, chúng ta đều cùng chung phụ thân, ngươi được mang họ Dạ, ta lại chỉ có thể theo họ nương, Dạ gia to như vậy đều để lại cho ngươi, ta cái gì cũng đều không có, ngươi tính ngươi chưa từng bạc đãi ta? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ cam tâm sao?”Nói trắng ra, nguyên nhân là như vậy, Dạ Lăng Vân hiện tại nghe còn không hiểu thì hắn chẳng khác gì kẻ ngốc, xem ra, hết thảy đều đã sớm dự mưu.Bởi vì Bạch Mạnh Quân căm ghét chính mình, cho nên khi trước đã để Cố Ninh tới câu dẫn hắn bằng đủ mọi cách, đều là vì hôm nay có thể căm thanh kiếm này thuận lợi đâm vào ngực hắn.Mà Cố Ninh? Dạ Lăng Vân vẻ mặt thống khổ nhìn về phía người hắn đã từng yêu, y, hẳn là từ lúc bắt đầu đã chưa từng yêu hắn đi.“Cho nên nói, đây mới là nguyên nhân ngươi muốn tính kế ta.” Con ngươi Dạ Lăng Vân hoàn toàn biến thành màu đỏ, vẻ mặt kiên quyết.Không màng tới cảnh giới đang suy yếu, hắn mạnh mẽ ép huyết mạch luân chuyển ngược, linh khí toàn thân chấn động, hắn nắm lấy chuôi kiếm trên ngực mà rút ra, phi thân lao thẳng tới hai người.“Hai tiện nhân chết tiệt, các ngươi đền mạng cho ta!”“A, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Võ Đế sao? Ngươi hiện tại so với trước kia đều không bằng.” Bạch Mạnh Quân tuy ngoài miệng khinh thường, nhưng vẫn cẩn thận ôm Cố Ninh thối lui về sau, rốt cuộc Linh Võ giới đệ nhất thiên tài ngày xưa cũng không phải hư danh, hiện tại trước khi chết, khả năng phản công lấy mạng đối mạng càng lớn. Bạch Mạnh Quân không dám cứng đối cứng, cũng may hắn ta có dự tính trước, sớm đã bố trí tốt thiên la địa võng, hòng khiến cho Dạ Lăng Vân khó lòng có thể chạy thoát.“Đều xuất hiện đi.” Bạch Mạnh Quân ra lệnh một tiếng, bên cạnh Dạ Lăng Vân liền xuất hiện vô số hắc ảnh, bay tới bay lui.Dạ Lăng Vân nheo mắt, hắn chắp tay trước ngực, triển khai, trước mặt liền xuất hiện năm phi kiếm.Kim lân kiếm, trường sinh mộc kiếm, nhu hòa thủy kiếm, thiên hỏa kiếm, địa linh kiếm.Đây đều là vô số lần hắn thâm nhập vào hung hiểm tuyệt địa, không màng nguy hiểm mới lấy được thiên tài địa bảo rèn luyện mà thành.Dạ Lăng Vân nhìn năm thanh phi kiếm, chợt cảm thấy có chút buồn bực, tu hắn nghịch thiên thế nào, khí vận hắn nghịch thiên ra sao, đến cuối cùng, trừ bỏ mấy vật chết chóc này ra, hắn cái gì cũng chưa thể lưu lại.Bạch Mạnh Quân nhìn năm thanh phi kiếm, ánh mắt tràn ngập sự tham lam, khiến cho sắc mặt hắn ta bất giác trở nên dữ tợn: “Thất thần làm gì, còn không mau lên, đem năm thanh kiếm của hắn đoạt tới cho ta.”Dạ Lăng Vân ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Mạnh Quân, cứ nghĩ hắn là nỏ mạnh hết đà, lại không nghĩ hắn cũng không phải người mà đám bọn họ có thể ngăn cản.Hắn vung tay lên, đem năm phi kiếm biến thành thiên sát trận, hướng đám hắc ảnh mà hạ thủ. Một đám hắc ảnh cuối cùng đều biến thành một đống huyết nhục, máu văng dính đầy mặt Dạ Lăng Vân, con ngươi hắn cũng ngưng tụ huyết quang, thần sắc điên cuồng lại cao ngạo!Muốn lấy mạng hắn, cũng phải xem bọn họ có cái bản lĩnh kia không đã.Dạ Lăng Vân bước từng bước, hướng Bạch Mạnh Quân mà phi thân tới.“Một đám phế vật.” Thấy Dạ Lăng Vân không hề bị cản trở, hướng mình đánh tới, Bạch Mạnh Quân có chút tức giận, “Dạ Lăng Văn, là ngươi bức ta.”Bạch Mạnh Quân lấy từ trong ngực ra một lọ đan dược, lấy một viên đan dược nuốt xuống, miệng lầm bầm niệm vài câu, tu vi liền bắt đầu cọ cọ bạo trướng.Dạ Lăng Vân khẽ rùng mình, giật mình nhận ra, cư nhiên lại là thuật pháp thất truyền đã lâu, Châm Hồn Đại Pháp.Loại công pháp này có thể giúp cảnh giới của tu sĩ tăng nhanh trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, chỉ duy trì được hai canh giờ không hơn, nhưng hậu quả phải trả chính là cái giá một nửa thọ mệnh, tự hủy đi tiềm lực, tự đoạn căn cơ bản thân, về sau tu vi muốn tiến thêm càng khó.Xem ra, hắn thật sự chọc giận con cẩu này rồi, Dạ Lăng Vân khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Mặc kệ cảnh giới ngươi tăng thế nào, ngươi cũng đánh không lại ta.”“A. ai muốn cùng ngươi đánh, ngươi cũng quá ngây thơ rồi.” Bạch Mạnh Quân nói, lấy từ trong ngực ra một cái trận bàn cổ.“Nói cho ngươi biết, Ngự Kiếm tiên cung đã sớm bị ta bày ra tru tiên đại trận, ta tăng tu vi lên chỉ là vì kích phát đại trận mà thôi, nói đến cái này, không phải nhờ Ninh Nhi vất vả bao nhiêu năm, nếu không ta đi bố trí, nói không chừng đã sớm bị ngươi phát hiện ra.”Dạ Lăng Vân nghe xong, sắc mặt âm trầm dọa người, hắn nhìn chằm chằm Cố Ninh, ánh mắt đáng sợ, không còn sự sủng nịnh cùng ôn nhu ngày xưa nữa, giờ phút này, hắn hận không thể đem tiện nhân lương tâm chó cắn kia mà lóc da.Dạ Lăng Vân hắn bao nhiêu năm rồi chưa từng bạc đãi Cố Ninh, chỉ cần hắn mở miệng, cái kỳ trân dị bảo gì cũng đều hai tay dâng lên? Nếu không, dựa vào tư chất phế vật của hắn, có thể đi đến ngày hôm nay sao?Kết quả, hắn lại không nghĩ chính mình đã tự đẩy mình xuống địa ngục lúc nào không hay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện