Editor: Giang Thiên Nguyệt Phàm, Bạch Quân NguyệtBị Dạ Lăng Vân nhìn chằm chằm, Cố Ninh nuốt một ngụm nước miếng, đầy bất an hướng Bạch Mạnh Quân né tránh.“Thế nào ngươi lại có nhiều công phát thất truyền như vậy?” Đồng tử Dạ Lăng Vân co lại, hắn lên tiếng hỏi, đây mới là điều hắn tò mò nhất.“Hỏi rất hay.” Bạch Mạnh Quân nhướn mày, đắc ý nói: “Cũng là nhờ vị chính thê bị ngươi phế Cố Tử Tình kia, hắn quả thực là thiên tài không thua kém gì ngươi, nếu không phải hắn si tâm ngươi, thà chết không từ, ta thật lòng muốn đem hắn thu dưới trướng.”“Quân lang.” Cố Ninh bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Mạnh Quân.Bạch Mạnh Quân vội vàng nắm lấy tay Cố Ninh, mỉm cười nói: “Đùa chút thôi, ta có Ninh Nhi rồi, làm sao còn có thể nhìn trúng tên ma ốm kia.”“Cố Tử Tình?” Dạ Lăng Vân cúi đầu, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới đem người này từ sâu trong ký ức đào ra.Đây không phải là người mà bị hắn phế bỏ tu vi, đánh gãy hai chân, ném ở trong thiên viện, xem nhẹ mấy ngàn năm hay sao? Dạ Lăng Vân có chút không thể tin được: “Hắn sẽ giúp ngươi?”Bạch Mạnh Quân nghe vậy càng đắc ý, “Hắn đương nhiên không muốn giúp ta, người hắn yêu chính là ngươi, nhưng thế thì đã sao? Ta có rất nhiều biện pháp khiến hắn phải giúp ta.”“Sao có thể? Hắn yêu ta? Sao có thể?” Dạ Lăng Vân trợn mắt kinh ngạc khi nghe nói, hắn chưa từng nhìn trực tiếp người kia, trong ấn tượng cũng chỉ cảm thấy người kia rất đẹp.Vốn dĩ hắn nghĩ, cưới vào cửa rồi sống yên ổn, lại không nghĩ rằng y lại không an phận, bởi vì lúc trước y mạo phạm Cố Ninh, chọc đến hắn tức giận, tự hắn phế bỏ tu vi của y, đánh gãy hai chân y, từ đó về sau không có liên hệ qua.Ngươi kia thế nào lại yêu hắn?Nhưng hiện tại, Dạ Lăng Vân chưa kịp nhớ ra, Bạch Mạnh Quân đã phun một ngụm máu tươi lên trận bàn, rồi kích phát tru tiên đại trận.“Ha ha, Dạ Lăng Vân, ngươi tốt hơn vẫn là nên đi địa phủ hỏi lại hắn đi, dù sao một lát nữa hắn cũng sẽ đi cùng ngươi thôi, chờ ngươi chết, hết thảy liền đều là của ta.”Nhìn thấy tru