Vì Ngươi Điên Cuồng

Chua Xót Gặp Lại


trước sau

Editor: Giang Thiên Nguyệt Phàm, Bạch Quân NguyệtĐó là một khoảng sân chiếm diện tích nhỏ mà tồi tàn, tường viện đổ nát giống như tùy thời đều sẽ sụp xuống, đại môn hoen gỉ bị người gắt gao dùng xích khóa trụ.Bên trong tường viện là một gian nhà tranh thông gió khắp nơi, trên nóc nhà có một lỗ hổng lớn, được người dùng rơm rạ thô ráp che chắn một chút, thời tiết quỷ dị, những bông tuyết rơi dày đặc phủ kín gian nhà.Chỉ có ở cổng sân kia là một cây hoa mận đã nở rộ rực rỡ, thật kì lạ rằng, tất cả những cây hoa mận đều đã tàn hoặc chưa nở ở dọc đường khi Dạ Lăng Vân đi tới, chỉ có cây hoa mận này một mình kiêu hãnh đứng trong tuyết.Dạ Lăng Vân đứng yên ngoài cửa sân, nhìn sợi xích sắt quấn hết vòng cửa này đến vòng cửa khác, ngơ ngác chôn chân tại chỗ, không có dũng khí đẩy cánh cổng sắt bước vào.Toàn bộ tu vi của Tử Tình đều bị phế bỏ, chân đi lại cũng không thuận tiện, lại không có người bên cạnh hầu hạ, y bây giờ chả khác nào một phàm nhân, không, thậm chí là một phàm nhân cũng không bằng, với thời tiết xấu thế này y làm sao có thể vượt qua?Dạ Lăng Vân đột nhiên trở nên sợ hãi, hắn sợ sau khi đi vào sẽ nhìn thấy khuôn mặt hấp hối của Tử Tình, sợ Tử Tình nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm, sợ y mắng mình đến chết, sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.Dạ Lăng Vân nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác hối hận kiếp trước lần nữa tràn ngập trong lòng khiến hắn có chút khó thở, hắn chưa bao giờ chán ghét bản thân như thế này, hắn đúng là một tên khốn mù quáng.Không được, không thể kéo dài, hắn càng do dự thì Tử Tình sẽ phải chịu càng nhiều thống khổ, Dạ Lăng Vân hít sâu một hơi, không chọn đẩy cửa mà thay vào đó hắn lại bay vào trong từ một góc tường trong sân.Dạ Lăng Vân yên lặng đáp xuống một mảnh tuyết, không hề phát ra tiếng động, thân ảnh làm hắn mê hoặc lọt vào mắt hắn không chút phòng bị.Cơ thể gầy gò của Cố Tử Tình quỳ trên mặt đất,

trên người chỉ có một chiếc áo khoác, bắp chân lộ ra ngoài hơi xanh vì lạnh, nhưng y không quan tâm lắm, cứ như vậy y đưa tay ra và từ từ chăm sóc những hạt giống rau trồng trong sân. Lúc này, đôi bàn tay mảnh khảnh và xinh đẹp kia không chỉ sưng tấy, khó nhìn mà còn bị tê cóng. Đầu tóc bởi vì một thời gian dài không chăm sóc đã trở nên rối loạn, buông tán loạn trên nền đất.Sau khi làm xong một bên, Cố Tử Tình chống tay xuống và từ từ bò về phía bên sân còn lại, có lẽ do gió lạnh khiến y nghẹt thở, Cố Tử Tình che miệng lại, bắt đầu ho dữ dội.Dạ Lăng Vân đứng ở phía sau y, hai mắt đỏ hoe, liều mạng muốn xông ra ngoài, đem thân ảnh gầy gò kia ôm vào trong lòng, nhưng vội vàng giẫm lên một cành cây gần chân hắn, vang lên một tiếng "rắc" thu hút sự chú ý của nam nhân trước mặt.Cố Tử Tình đột nhiên quay đầu lại, nhìn vị khách không mời mà đến một cách đầy cảnh giác, sau khi nhìn thấy rõ vị kia là ai, y càng thêm sửng sốt.Y tay chân chống đỡ, loạng choạng đứng dậy, khập khiễng rồi bỏ chạy về phía gian nhà tranh với vẻ mặt kinh hãi, dẫu biết là vô ích nhưng y cũng muốn tìm một chỗ kín đáo để trốn.Cố Tử Tình không biết lần này Dạ Lăng Văn lại muốn làm cái gì? Có phải hay không Cố Ninh lại nói gì đó trước mặt hắn? Vậy là hắn đến đây để đánh cho mình một trận vì muốn trút giận sao?Thế nhưng, một bên chân của Cố Tử Tình đã bị gãy một lần, sau này y chỉ có thể miễn cưỡng mà đi, đứng lâu sẽ cảm thấy đau nhức nên giờ y chỉ ra vào được gian nhà này mà sống. Mỗi lần đi ra chăm sóc vườn rau, y chỉ có thể bò.Y tức giận một lần là đủ rồi, y thật sự nhận không nổi nữa!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện