Editor: Giang Thiên Nguyệt Phàm, Bạch Quân NguyệtNgự Kiếm tiên cung trước khi trở thành đệ nhất đại tiên cung ở Linh Võ giới, nó cũng chỉ là một cái cung điện nhỏ, ngay cả gọi là tiên cung cũng không thể, càng không cần phải nói tới cái gì mà đệ nhất đại tiên cung.Mà giờ phút này ở Ngự Kiếm cung đang vô cùng bận rộn, tấp nập chuẩn bị cho một thịnh thế hôn lễ, bởi vì mấy ngày nữa, thiếu cung chủ Dạ Lăng Vân cùng Cố tiểu công tử Cố Ninh kết làm đạo lữ, chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt và sôi nổi.Cùng lúc đó, Dạ Lăng Vân đang bế quan tu luyện, hắn đột nhiên mở mắt, vẫn là đôi mắt sắc bén như màn đêm, nhưng không biết vì sao lại tăng thêm một tầng thăng trầm cùng ác liệt.Dạ Lăng Vân bình tĩnh nhìn thẳng, trong lòng khí huyết cuồn cuộn dâng trào.Hắn thành công, hắn thật sự trọng sinh, tuy phải trải qua sóng to gió lớn, Dạ Lăng Vân giờ phút này cũng thiếu chút nữa vui mừng phát khóc.Hắn thật sự đã trở lại, trở lại ngàn năm trước kia, hiện tại hết thảy còn chưa tới mức không thể vãn hồi, hắn nhất định phải biết rõ ngọn nguồn sự tình.Từ khi nào Tử Tình yêu hắn, mà Cố Ninh thế nào lại thông đồng với Bạch Mạnh Quân, cùng với đời trước, tin tức của cha mẹ Cố Ninh đều không có tung tích sau khi thâm nhập vào bí cảnh, cho dù có phải do Cố Ninh cùng Bạch Mạnh Quân ra tay hay không, hết thảy tất cả hắn đều phải tra cho minh bạch.Kiếp này, Dạ Lăng Vân hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hai tên tiện nhân Cố Ninh và Bạch Mạnh Quân, hắn muốn bọn họ phải chết, phải trả giá cho cái chết của Tử Tình và những gì họ đã làm.Một tia thi huyết hàn quang chợt lóe lên trong mắt Dạ Lăng Vân, biểu tình trên mặt hắn lãnh khốc lại điên cuồng.Một lúc sau, Dạ Lăng Vân hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, đem sát ý nơi đáy mắt giấu đi.Bọn họ sớm hay muộn cũng phải gặp báo ứng, nhưng hiện tại chưa phải là thời điểm, điều quan trọng nhất trước mắt là tìm ra chân tướng mọi sự, đem Tử Tình đến bên cạnh mình, không thể lại để y chịu ủy khuất nữa, như vậy hắn mới có thể buông bỏ và làm những gì mình cho là đúng.Dạ Lăng Vân đứng dậy, vỗ vỗ áo choàng đen đã tích tro bụi, mở cửa động phủ, bước ra bên ngoài, hắn hiện tại muốn biết đêm nay là đêm nào.Vừa bước ra khỏi động phủ, Dạ Lăng Vân đã bị những bông tuyết bay lả tả trên không mê hoặc, hắn vươn tay tiếp được một mảnh các bông tuyết, Dạ Lăng Vân nhìn chằm chằm vào