Thời gian êm ả trôi qua được hơn một năm, liền xảy ra đại sự.
Tòa thành nơi Lý Lân đang ở, lúc này liền bị quân địch bao vây. Lý Lân cũng không nghĩ tới quân địch giảo hoạt, lựa chọn Tùy Kiến thành vây kín, khiến cho hắn trở tay không kịp. Hắn vì chính sự nên đến tòa thành này, không nghĩ tới bị kẹt ở nơi này cũng đã hai tháng.
Thành trì bị vây, dễ thấy nhất là cạn lương. Hai tháng trôi qua, trong thành đã không còn bao nhiêu lương thực. Lần lượt trâu bò heo gà, rồi đến cỏ cây côn trùng đều bị gặm sạch. Lúc này nạn đói khắp nơi, dân chúng đã bắt đầu vì đói quá mà làm loạn, buộc binh lính phải đứng ra trị an. Lý Lân cũng không khá hơn bao nhiêu. Tuy rằng có người nhường thức ăn cho hắn, nhưng cũng chỉ là nhất thời. Hiện tại trên bàn ăn không còn cái gì, trừ một vài thứ xỉn màu nâu đen, không rõ là cái gì, có độc hay là không.
Lại một ngày mặt trời ngả về Tây, vẫn không thấy dấu hiệu gì của quân đội tiếp viện. Tâm của trên dưới quan dân chìm xuống, tâm của Lý Lân cũng chìm xuống.
Phải kiên trì, Lý Lân tự nhủ. Cho dù như thế nào cũng phải sống sót. Nếu hắn ngã xuống, tất cả mọi thứ đều sẽ sụp đổ.
Lại qua ba ngày.
Lý Lân đang ở đầu thành, chống chọi lại cái nắng chóng mặt và cơn đói đến hoa mắt, liền hắn nghe thấy bên cạnh có người hô lên:
- Có viện binh, có viện binh!
Lý Lân nhìn thấy viện binh, trái tim đang treo lơ lửng của hắn liền an tĩnh lại. Hắn chống người lên thanh kiếm, đứng ở một nơi an toàn, nhìn về phía đoàn bụi mờ ở đằng xa kia. Có viện binh, hắn sẽ không táng thân ở nơi này. Hai tháng bị vây, không có lương thực, hắn cho dù không muốn nghĩ, nhưng từng cảnh tượng ở trước mắt buộc hắn thừa nhận sự thật rằng, hắn rất có thể sẽ chết. Không đói chết thì có khả năng bị thân tín một dao đâm chết, sau đó đem thi thể của hắn giao cho giặc, nhằm đổi lấy một chút lương thực.
Lý Lân đứng ở đó nhìn đám bụi kia lại gần, nhìn thấy được binh lính của hắn, nhìn thấy được bọn họ chiến đấu, cũng nhìn thấy được bọn họ trèo lên thành trì.
Cho tới lúc Khải Trung đến chỗ của hắn, Lý Lân vẫn ở đầu thành.
Lý Lân không nhúc nhích được. Chỉ nhúc nhích thôi cũng thực mệt mỏi. Hắn đứng được ở nơi này đã là một kỳ tích. Cho nên hắn không nhúc nhích. Biết được mình an toàn, tâm cảnh giác lơi lỏng, cả người cũng tự nhiên sinh một cỗ mệt mỏi, Lý Lân nhắm mắt lại, nghĩ muốn ngủ một giấc. Hắn mỗi lần ngủ đều hốt hoảng, có khi nào ngủ một giấc sẽ đói chết luôn không tỉnh dậy hay không? Hắn biết được khi đói quá thì sẽ rất mệt mỏi, nhưng hắn quả thật không có sức để làm cái gì nữa.
Lý Lân ngã xuống.
- Lý Lân, Lý Lân!
Khải Trung định bước lên đỡ lấy Lý Lân, đã thấy Khải Nguyên từ đằng sau vọt lên ôm lấy người kia, lúc này đã ngã xuống đất. Khải Nguyên vội gọi, trong ánh mắt lộ ra kinh hoảng.
Rất gầy! Gầy giơ cả xương, hai hốc mắt hõm sâu, cả người chỉ còn khung xương, rõ ràng là nhịn đói lâu ngày. Khải Nguyên hoảng hốt, sắc mặt tái xanh, lập tức đem người đem vào trong phủ rồi tức tốc cho người đi gọi đại phu.
Khải Nguyên cầm cổ tay của Lý Lân, lúc này đã gầy đi gần một nửa. Mạch đập rất yếu, da trắng bạch, không có một chút sức sống. Khải Nguyên thấy Lý Lân thành như vậy, hắn thực hối hận. Hắn hối hận vì cái gì không nhìn rõ, để địch nhân xuyên qua trinh sát của bọn họ. Hắn thực hối hận vì sao vài ngày trước mình mới biết được tin Tùy Kiến thành bị vây, biết được tin Lý Lân ở trong thành. Vì sao hắn không biết sớm hơn một chút? Thành bị vây hai tháng, Tùy Kiến thành còn là tòa thành vừa gặp qua mất mùa, lương thực đang khan hiếm, bị vây hai tháng, người ở bên trong sống nổi sao?
Vừa nhìn liền biết, Lý Lân đã nhịn đói rất nhiều ngày rồi. Khải Nguyên nắm tay, hắn chỉ muốn gặp kẻ nào gây ra chuyện ngày hôm nay bầm thây vạn đoạn. Nhìn người trước mắt hao gầy đến mức này, Khải Nguyên lại đau lòng.
Đại phu tới, lập tức thăm khám cho Lý Lân rồi kê một phương pháp thực dưỡng. Đối với người bị đói, cách tốt nhất là từ từ cho ăn trở lại, nhưng tuyệt không thể ăn quá nhanh, càng không nên chỉ ăn mỗi một món mà phải đầy đủ huân tố mới có thể khang phục. Khải Nguyên chăm chú nghe xong, nhất nhất ghi chép xuống, rồi hắn đứng lên, sai người từ quân lương lấy ra một phần đem tới, rồi hắn động thủ nấu cho Lý Lân ăn.
Lý Lân quá yếu, trong nhất thời không thể tỉnh lại, mớm từng muỗng cháo cũng đổ ra bên ngoài không ít, nhưng Khải Nguyên vẫn kiên nhẫn. Chỉ là tay chân của hắn vụng về thực, được một lúc liền bị đại phu đuổi ra bên ngoài, lý do nếu hắn còn ở nơi này lề mề, nguy hiểm vẫn là Lý Lân.
Khải Nguyên bị đuổi ra ngoài, hắn đứng ở trước cửa phòng không nhúc nhích, nhìn đại phu động tác như thế nào, nhất nhất học xuống. Thẳng cho tới khi đại ca cho người đến gọi hắn, Khải Nguyên mới rời đi. Hắn vẫn đương tướng quân, không thể tự tiện rời khỏi cương vị.
Khải Nguyên một bộ dạng không yên lòng, nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh, xong rồi hắn vừa định rời đi, Khải Sơn đã gọi lại, lại giao cho Khải Nguyên thêm một vài mệnh lệnh nữa. Khải Nguyên nóng lòng, hắn đi được vài bước, liền quay lại, hướng đại ca xin nghỉ, lý do hắn không khỏe.
Đại ca mắng hắn vài câu, hắn nghe, nhưng hắn vẫn kiên trì xin nghỉ. Hắn biết được lúc này mình nếu đi ra bên ngoài, tai họa sẽ là binh sĩ. Đại ca hỏi tại sao, hắn ấp úng một hồi mới nói, hắn ăn nhầm đồ không sạch sẽ, lúc này đang đau bụng. Đại ca nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng cũng đồng ý thả cho hắn rời đi.
Khải Nguyên rời đi, chạy đến túc trực bên cạnh Lý Lân.
Hắn biết mình không thể làm gì, không thể chỉ một vài muỗng cháo là Lý Lân có thể tỉnh lại, cũng biết mình ngồi ở đây chỉ là phí thời gian, nhưng hắn sợ một khi xoay lưng rời đi, nhận được tin tức chính là Lý Lân đã vong. Hắn sợ hãi, cho nên hắn muốn ngồi ở nơi này, làm chính mình bình tĩnh một chút.
Khải Nguyên nhìn Lý Lân, tâm thần không yên, lại đi hỏi hỏa đầu quân đi hỏi