Lần này Tùy Kiến thành cứu nguy kịp lúc, Lý Lân cũng không có chết đói, nhưng những người khác trong thành không được may mắn như vậy. Rất nhiều trẻ em cùng nữ nhân do thiếu lương thực mà chết đói, dân số trong thành giảm đi một phần ba, số còn lại đều thiếu ăn trầm trọng, người chỉ còn xương khô, cần phải chăm sóc cả tháng. Đại quân cũng vì vậy trú tại thành này, liên lạc với quan lại, cho người vận chuyển lương thực đến cứu đói.
Khải Nguyên biểu hiện quá lộ liễu, lúc vừa gặp còn gọi thẳng tên húy của Lý Lân, cho nên phụ thân của Khải Nguyên liền nhìn ra được vấn đề.
Khải Trung không nói, chỉ lẳng lặng quan sát. Nhìn nhiều một tháng, ông liền biết được, quan hệ của Khải Nguyên cùng Lý Lân là cái dạng ông tuyệt không nghĩ tới nó lại xảy ra kia.
Hơn nữa không chỉ Khải Trung biết, những người khác nếu để ý một chút, cũng sẽ phát hiện ra được.
Nếu Khải Nguyên cùng Lý Lân chỉ là quan hệ quân thần, Khải Nguyên không cần trú lại chỗ ở của Lý Lân qua đêm, không cần đích thân nấu bếp, không cần đem chính sự bỏ, để ngồi ở chỗ của Lý Lân cả ngày đêm. Khải Nguyên là tướng, không phải là hạ nhân, không phải là thân vệ, không cần làm những việc này. Nhưng Khải Nguyên nguyện làm, còn rất sốt sắng. Này còn không phải là vấn đề sao?
Chờ cho tới khi Lý Lân đã khỏe, Khải Nguyên cũng không còn đến chỗ Lý Lân lộ liễu như trước, một ngày nọ, Khải Trung liền gọi Khải Nguyên một mình đến gặp mình.
- Điện hạ lần này gặp họa, khiến cho rất nhiều người bất an. Để ổn định nhân tâm, cần phải có một bảo đảm.
Khải Nguyên nghe không hiểu ra sao. Hắn còn cho rằng phụ thân là đang trách cứ mình phòng vệ lơi lỏng để địch quân có thể vây kín Tùy Kiến thành, hắn đáp:
- Hài nhi ghi nhớ.
Khải Trung nhìn Khải Nguyên, thầm đoán hẳn là Khải Nguyên lại nghĩ sang cái gì rồi đi. Ông chính sắc nói:
- Quốc quân vô hậu, nhưng là mầm mống họa loạn. Sử sách đã ghi lại không thiếu, ngươi hẳn cũng biết.
Khải Nguyên nghe vậy trong lòng chợt lạnh. Hắn do dự, ngước mắt nhìn phụ thân, thấy phụ thân ánh mắt nghiêm khắc nhìn mình.
- Phụ thân, điện hạ còn trẻ, sẽ không nhanh như vậy có việc. – Khải Nguyên có chút cứng ngắc nói.
- Ngươi làm thế nào khẳng định được điện hạ sẽ không có việc?
- Phụ thân, hài nhi có thể bảo hộ được điện hạ.
Khải Trung thấy Khải Nguyên vẫn một bộ dạng cứng đầu, ông nhăn mày:
- Ngươi cùng điện hạ có quan hệ.
Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Khải Nguyên cắn môi, không nói nửa chữ.
- Ta ngăn cản ngươi, ngươi nhất định không nghe.
Hai đứa con trai, đứa nào cũng cứng đầu. Trong quân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của binh sĩ, nhưng đối với việc riêng tư, một đứa lại một đứa bướng bỉnh. Này cũng không trách. Tướng nếu không có chủ kiến, nếu do dự không quyết, nếu lòng dạ đàn bà, không thể làm một tướng hảo.
- Với tư cách phụ thân, ta là quan tâm ngươi. Điện hạ thân cư thượng vị, trước kia cùng ở trong quân còn có điểm quen thuộc gần gũi, nhưng lúc này điện hạ ở trong phủ, cùng quan lại tiếp xúc, xem nhiều trắng đen phải trái, dần dần sẽ học cách đeo mặt nạ, dần dần cùng với tướng sĩ không có điểm quen thuộc, sẽ càng lúc càng trở thành xa lạ. Ngươi bây giờ cảm thấy như vậy là ổn, sau này đâu?
- Phụ thân, hài nhi biết mình đang làm cái gì.
- Nguyên nhi, ngươi không biết. Nghe ta. Đương tướng sĩ, biên cương là nhà, sa trường là địa bàn, điện hạ sau này sẽ ở trong cung, không thường ra ngoài. Cứ như vậy, ngươi cùng điện hạ còn có tương lai sao?
Sau này tương lai như thế nào sao? Khải Nguyên không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
- Quan trọng nhất là, điện hạ cần có nhi tử. Ngươi lần lữa một năm, hai năm, nhưng không thể như vậy cả đời. Hoàng thất không còn một người nào, chỉ còn mỗi điện hạ. Nếu điện hạ vô hậu, đại loạn liền xảy ra ngay trước mắt. Quốc gia không thể không có người nối nghiệp, nếu không sẽ thành loạn thế, ngươi hiểu không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn mười lăm năm sau loạn thế nổi lên, dân chúng ly tán, thê nhi khóc than, nhìn xung quanh chỉ toàn thi thể sao?!
- Phụ thân, mọi việc sẽ không phải như vậy...
- Nguyên nhi, chiến tranh bao nhiêu năm, số người chết ngươi nhìn không đủ sao? Nếu như chỉ vì một kiện sự việc lại bùng phát loạn thế, ta thà đem nó bóp tắt ngay từ trứng nước!
Khải Trung càng nói càng gay gắt, đến chữ cuối gần như thành quát khẽ. Khải Nguyên đầu càng cúi thấp. Hắn có nghĩ tới, nhưng hắn vẫn là nghĩ, bọn hắn vẫn còn thời gian, vẫn còn có thể từ từ cân nhắc về chuyện đó.
- Phụ thân, hài nhi... có thể suy nghĩ được không?
- Nguyên nhi, nếu như xảy ra đại loạn, chúng ta không cược nổi. Mấy vạn binh sĩ tính mệnh, không cược nổi.
Khải Nguyên nghe giọng phụ thân tràn đầy mỏi mệt, hắn cúi đầu.
- Nguyên nhi, bỏ đi, trước khi ngươi bị cuốn vào quá sâu, khi xảy ra việc liền sẽ càng đau.
- ...Phụ thân, xin người cho hài nhi thời gian, được không?
- Hảo.
Khải Nguyên trở về phòng, tâm tình liền trầm trọng. Hắn không muốn nghĩ tới, không muốn đối diện với sự thật rằng hắn cùng Lý Lân sẽ không có tương lai. Hắn đã nghĩ, nếu thấy người nào thuận mắt thì lấy về làm vợ, sinh tiểu hài tử, xong rồi chọn thời điểm thích hợp thượng chiến trường, may mắn thì sống tới cuối đời, không thì tử trận sa trường. Lúc hắn thích phải Lý Lân, hắn trong tiềm thức đã gạt qua việc "lấy vợ sinh hài tử", hắn nghĩ chỉ cần có người chờ hắn từ chiến trường trở về, đi đi dạo, uống uống rượu, bắn cung cưỡi ngựa, tối lại làm điểm chuyện có ý nghĩa, nhân sinh như vậy đã đủ. Nếu như hắn sống sót, người kia sống sót, vậy thì về già liền dắt tay nhau đi cùng trời cuối biển.
Hắn thừa nhận hắn đã không nghĩ tới Lý Lân cần hài tử để ổn định căn cơ.
Cái cảm giác một người mình thực thích đột nhiên rời khỏi mình đi làm việc họ cần làm, làm hắn ghen tỵ đến nóng nảy.
Hắn biết phụ thân nói không hề vô lý. Nhưng hắn thích Lý Lân cũng không phải là sai lầm.
Khải Nguyên vì việc này, phát sầu thẳng vài ngày.
Tới lúc hắn thấy Lý Lân lại đến gặp mình, Khải Nguyên trong lòng lại càng sầu lo. Đến lúc Lý Lân hỏi hắn lo lắng việc gì, hắn lại không nói ra miệng. Lý Lân thấy Khải Nguyên ưu sầu, hắn lại kéo Khải Nguyên lên giường, hôn hôn, sờ sờ, quấn lấy, đem Khải Nguyên lộn qua lộn lại, một đêm làm ba lượt, hại vật nhỏ khóc chật vật rồi xụi lơ, làm đến Khải Nguyên đầu óc trống rỗng không thể tiếp tục ưu sầu.
Đối với nam nhân, liều thuốc hữu hiệu nhất chữa mọi loại lo lắng, chính là lên giường.
Khi Lý Lân cùng Khải Nguyên đã mệt nhoài, tẩy rửa sạch sẽ nằm một chỗ, Lý Lân mới lên tiếng:
- Ta rất khỏe, ngươi lo lắng việc gì?
Lý Lân còn nghĩ Khải Nguyên là lo lắng thân thể của mình. Khi nãy hắn đủ thể lực đem Khải Nguyên làm mệt nhoài, kia đã đủ chứng minh hắn đã khỏe. Khải Nguyên nghe hỏi, trầm mặc một lúc mới thốt ra:
- Không có gì.
Lý Lân chống người dậy, nhìn vào khuôn mặt Khải Nguyên, như muốn ghi nhớ từng đường nét của người này.
- Ta không sao. Ta rất ổn, mọi việc rất tốt đẹp. Đừng lo lắng.
- Ta sẽ không lo lắng. – Khải Nguyên nhìn Lý Lân ở cự ly gần, liền trả lời.
- Ta không tin.
Lý Lân một tay đưa lên, sờ sờ lấy má của Khải Nguyên, sờ lên cằm, cảm nhận được sự thô ráp của những sợi râu lổm chổm vừa mới nhú.
- Ta nhớ ngươi.
Tim Khải Nguyên lại đập trễ một nhịp. Hắn nhìn Lý Lân, không biết từ lúc nào trong lòng ùa lên cảm xúc vừa ngọt lại chua. Hắn nhớ đến trước đó hắn do dự rất nhiều, lúc này, hắn vẫn tuyệt không muốn buông tay.
- Điện hạ, ta...
- Vì cái gì ngươi lại gọi ta điện hạ? – Trong giọng nói của Lý Lân có một chút không vui.
- Vì điện hạ là điện hạ.
Lý Lân bĩu môi, có vẻ không hài lòng. Khải Nguyên thấy vậy, những dự định trước kia muốn cùng Lý Lân giữ khoảng cách, lúc này lại ném ra sau đầu:
- Thực ra ta thích cách gọi đó.
Lý