Khải Nguyên hôm đó trở về, liền đi uống rượu, rồi đi tìm hoan. Hắn vào nam quán, tìm một nam thiếu niên, nhìn một lúc, rồi uống rượu đến say đổ.
Thực ra Khải Nguyên chỉ là muốn xóa đi cảm giác thất lạc mà thôi.
Hắn khuyên được Lý Lân nạp phi, hẳn là nên vui mừng đi? Nhưng vì sao hắn lại muốn khóc?
Vừa mới đến nửa đêm, liền có người đến tìm Khải Nguyên, mời hắn đến một gian khách phòng ngủ qua đêm, còn chuẩn bị cho hắn trà giải rượu. Khải Nguyên nhìn hai người mời hắn, nhìn ra được hẳn bọn họ là người của Lý Lân.
Bất chợt nghĩ tới người kia, nghĩ tới những lời hắn cùng người kia nói, Khải Nguyên trong lòng lại đau.
Hắn bảo sẽ thương người kia, cho dù người kia có hài tử có thê tử chăng nữa, hắn cũng sẽ không quên được. Cảm tình năm năm, không dễ dàng như vậy quên được. Chỉ là sau đó thì như thế nào? Làm địa hạ tình nhân? Khải Nguyên không muốn làm như vậy. Có lẽ đã đến lúc Lý Lân cùng hắn đã không còn hợp nhau, cũng không thể tiếp tục đi xa hơn được nữa.
Ba ngày sau, Khải Nguyên rời khỏi kinh thành, hướng về một phương chiến trường đi tới. Hắn không quay đầu lại, nên hắn không nhìn thấy ở đầu thành có người đứng ở đó, nhìn về phương hướng hắn ra đi.
***********************************
Kéo dài qua nửa năm, cuối cùng Lý Lân cũng tuyển tú.
Quý Phương nhìn trận thế của các quan kiên trì lâu như vậy ép Lý Lân nạp phi, hắn biết được, các quan sẽ là người thất bại.
Ấu hổ cũng là hổ, tuy rằng là ôn hòa, sẽ không ăn người, nhưng không có nghĩa là không thể ăn người.
Hơn nữa, Lý Lân lúc này đã không còn là ấu hổ.
Bọn họ có người thượng tấu, cũng có người đến nhờ mình khuyên Lý Lân nạp phi, lý luận rằng bệ hạ cần phải có phi tần cần phải có hài tử, rằng bệ hạ làm như vậy là thiên lý bất dung là nhân thần cộng phẫn. Bọn họ hùng biện nước miếng văng tứ tung, Quý Phương chỉ một câu nói, bệ hạ tự có quyết sách của mình, đem người đẩy đi. Quý Phương chỉ đưa đẩy vài câu, không đưa ra hứa hẹn gì, nhưng thái độ rõ ràng nói lên hắn từ chối. Hắn cho dù là bệ hạ quân sư, là người bệ hạ tín nhiệm nhất, cũng là người theo bệ hạ sớm nhất, nhưng hắn không nghĩ lại can thiệp vào chuyện riêng của Lý Lân.
Mỗi một lần lên triều, Quý Phương nhìn thấy Lý Lân sắc mặt càng lúc càng lạnh, trên người lãnh khí càng lúc càng nhiều, mà nụ cười trước kia Lý Lân thường hay lộ ra lúc này không còn nữa, hắn biết, sự kiên nhẫn của Lý Lân đến cực hạn.
Hắn biết rõ, Lý Lân cần có hài tử, không chỉ là vì quốc gia, mà còn là vì chính Lý Lân. Một hài tử, không có hại gì, còn là có lợi. Nếu như quan hệ của Lý Lân cùng Khải Nguyên đủ bền vững, thêm một hài tử không có hại gì. Còn như quan hệ của bọn họ mỏng manh đến mức chỉ một việc như vậy liền tan vỡ, như vậy, là Khải Nguyên không xứng với Lý Lân.
Có đôi khi Quý Phương nhớ đến khi trước Lý Lân quấn lấy mình, hắn cười khổ. Hắn nhận ra hắn thích Lý Lân quấn lấy, nhưng cũng nhận ra chính mình cùng Lý Lân không hợp, không thể nào nảy sinh quan hệ giống như Lý Lân cùng Khải Nguyên như vậy.
Chuyện của Lý Lân cùng Khải Nguyên, đáng lẽ che giấu được rất kín, nếu như không xảy ra Tùy Kiến thành chi chiến kia, Khải Nguyên một lần thất khống, đem Lý Lân hộ được nghiêm nghiêm mật mật, còn gọi tên húy của Lý Lân, còn cùng Lý Lân như hình với bóng như vậy, có lẽ sẽ chẳng ai biết được bọn họ có một chân.
Hoặc có lẽ cần thêm vài năm nữa thiên hạ mới biết bọn họ có một chân, khi đó, có lẽ thiên hạ cũng đã thay đổi rồi.
Quý Phương trong chớp mắt nhìn ra được, Lý Lân là muốn cải luật. Nhân lúc cải luật về những người giống như hắn thân thể có ngại, sửa thành vẫn có thể được xuất sĩ, cũng được hưởng đãi ngộ như người khác, Lý Lân cũng định cải luôn luật về nam nam kết hôn. Hắn nhìn ra được, vì hắn thấy được nhóm người Lý Lân đích thân tuyển, cũng âm thầm nâng đỡ, tài năng đều có, chỉ là có vẻ như không thích nữ nhân thích nam nhân.
Lý Lân đi một nước cờ này, có thể nói là rất tốt. Lý Lân làm từ lúc nào, Quý Phương cũng không phát hiện ra, chỉ khi đến lúc này chuyện trồi lên mặt nước, Quý Phương mới nhận ra được.
Chỉ là luôn luôn có những việc bất ngờ xảy ra. Tùy Kiến thành chi sự, không một ai ngờ tới được.
Một ngày nọ, Quý Phương xin vào gặp riêng Lý Lân. Hắn vẫn là trung thần đắc lực, lúc này ẩn ẩn cương vị giống như Thừa Tướng, cho nên Lý Lân cho phép Quý Phương có thể không cần thông qua thông báo từ xa, trực tiếp đến gặp mình.
Quý Phương bước vào, cúi đầu hành lễ xong, bắt gặp Lý Lân trong ánh mắt một chút mỏi mệt.
- Bệ hạ, người đang nghĩ chuyện ngày hôm nay sao?
Lý Lân nhìn Quý Phương, một lúc sau hắn gật đầu.
- Không sai.
- Thần có một đề nghị, không biết bệ hạ có muốn nghe?
- Ngươi có đề nghị gì?
Lý Lân chắc chắn Quý Phương biết việc của mình. Chuyện lớn như vậy, Khải Nguyên cũng bị cuốn vào, Quý Phương không biết mới là lạ.
- Bệ hạ chẳng qua chỉ là cần nhi tử mà thôi, còn như phi tần, thật sự cần thiết sao?
Lý Lân nghe vậy sửng sốt nhìn Quý Phương, chống lại một đôi mắt trong suốt không chút gợn sóng nhìn mình.
- Tiên sinh...
- Bệ hạ, có những thứ có được không dễ dàng, bệ hạ nên dốc hết sức bảo vệ nó.
Quý Phương chỉ nói như vậy, sau đó hắn liền đi. Quý Phương biết được Lý Lân nghe hiểu. Thứ Lý Lân cần không phải là một lời khuyên, mà là một người ủng hộ. Khải Nguyên không có ở đây, mà Khải Nguyên với cương vị người trong cuộc, nói ủng hộ cũng không phải, nói không ủng hộ cũng không phải, cho nên Khải Nguyên chắc chắn sẽ không nói. Chỉ có hắn, ở cương vị người thứ ba, mới có thể nói như vậy.
Này xem như là lần cuối cùng thần chúc phúc cho người đi.
Điện hạ bé nhỏ của ta.
Như một ải này thông qua, thần cũng sẽ chẳng còn gì để yêu cầu điện hạ làm nữa.
Điện hạ đã làm quá đủ rồi.
Lý Lân ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt biến ảo, không nói một câu nào. Hắn quả thật là đang nghĩ làm như vậy, chỉ là vẫn còn ngại ngùng. Lúc này Quý Phương đến khuyên hắn, là vì cũng nghĩ giống như hắn hay sao?
Lý Lân nghĩ một lúc, bất tri bất giác khuôn mặt giãn ra.
Tiên sinh, đa tạ ngươi ủng hộ ta.
Cho nên Lý Lân từ do dự, liền hạ quyết định tuyển tú.
Nữ nhân ứng tuyển yêu cầu phải được Lý Lân xem hợp nhãn, không cần xuất thân quý tộc, nhưng cần có hiểu biết, thân thể không có ám tật, cũng không phạm phải tật xấu, tốt hơn hết cần phải dễ hoài dựng. Có vài nữ quan có kinh nghiệm xem nữ nhân, liền được mời đến trợ giúp Lý Lân tuyển tú.
Lần này tuyển tú, có không ít nữ nhi của các quan lại cũng tham gia dự tuyển. Cũng có vài người vì muốn lọt vào hoàng cung, liền mua chuộc nữ quan, nhờ nữ quan nói tốt cho nữ nhi của bọn họ.
Lý Lân nghe người báo cáo lại, hắn không ngăn cản. Như có người muốn chơi trò chơi quyền lực, hắn sẽ phụng bồi.
Qua hai tháng sàng lọc, cuối cùng cũng tuyển ra được chừng ba mươi người. Lý Lân cũng đã xem qua, hắn không bài xích.
Nhưng hắn cũng không thích một ai.
Có một người hắn có chút tình cảm, cô gái đó có giọng nói giống như giọng nói mẫu phi của hắn. Lúc hắn nghe cô ấy gọi mình hoàng thượng, hắn đã hoảng hốt.
Vốn dĩ cho rằng thời gian hơn mười năm, quá khứ đều đã biến mất, lại không nghĩ tới chỉ cần một kiện sự việc, liền đem ký ức đã phủ đầy bụi bặm kéo lên, tươi mới, tựa như mới vừa xảy ra.
- Mẫu phi, Lân nhi mệt mỏi. Người ôm Lân nhi một cái, được không?
Về đêm, những ký ức từ đâu ùa về, Lý Lân không ngăn được, chỉ có thể co người ở trong chăn, lẩm bẩm một mình. Hắn ngủ không được. Hễ nhắm mắt, hắn lại nhớ tới mẫu phi.
Lý Lân nhắm mắt dỗ ngủ, nhưng trong đầu tràn đầy hình ảnh hắn khi còn nhỏ, cùng mẫu phi ở trong cung, vô tư vô lự. Lý Lân lúc cười cười, lúc nhăn nhó, lúc lại chịu không nổi, khóe mắt liền ứa ra vài giọt lệ. Hắn nhớ đến rất nhiều chuyện, đến những chuyện mình hối hận, đến những việc mình làm sai lầm gây ra đại họa, nhớ đến chính mình đã nhỏ bé đã bất lực thế nào, vào những ngày đầu khởi nghĩa.
Rồi sẽ ổn, Lý Lân tự nhủ. Rồi sẽ ổn, hắn có thể vượt qua, sẽ không sao.
Bất chợt Lý Lân cảm thấy thực cô độc. Hắn thật muốn lúc này chạy đến chỗ Khải Nguyên chui vào trong lều cuộn tròn một góc, cứ ngồi như vậy, cho tới khi thấy khỏe.
Nhưng Khải Nguyên không có ở đây.
Lý Lân lại cuộn mình trong chăn.
Sự kiện lần này, hắn cần xử lý triệt để, có hậu hoạn gì toàn bộ đều triệt. Đã đến nước này, hắn sẽ không lùi bước.
Cung điện của Lý Lân chưa xây dựng thành nguy nga tráng lệ, cho nên khi ba mươi tú nữ được tuyển vào cung, sắp xếp chỗ ở xong, tự nhiên cả một khu vực hoàng cung trở nên đông đúc hơn hẳn.
Lý Lân không thích sự thay đổi này. Bước chân ra khỏi tẩm cung liền bắt gặp một tú nữ đi lại, bao nhiêu hưng trí đều bị quét hết.
Lý Lân không nói, nhìn xem số tú nữ đến nghĩ cách lấy lòng mình.
Rồi Lý Lân sẽ gặp từng người, hỏi một câu, ngươi vì sao vào cung.
Lúc tuyển tú trước đó, hắn không hỏi, cho tới lúc này hắn mới hỏi, vì một chút lòng tốt còn sót lại, khiến cho hắn hỏi ra câu đó.
Người nào nói là vì hâm mộ hắn, yêu thích hắn, muốn nâng khăn sẻ túi cho hắn, hay là dùng lời lẽ ngon ngọt nịnh bợ hắn, dùng thái độ quyến rũ hắn, hắn liền để lại.
Những người một bộ dạng hờ hững, tỏ vẻ chán ghét, hay là nói với hắn không thích cùng hắn viên phòng, hắn liền đuổi đi, tuyển người