Lý Lân có cảm giác, một năm này trong đầu hắn, một chút ấn tượng cũng không có. Hắn chỉ cảm thấy chính mình giống như người sắp chết, không có nhiệt tình, không có niềm vui, cũng không có cảm xúc.
Muốn hắn có hài tử, hắn phải tìm nữ nhân. Bọn họ cần hắn chủng giống, hắn liền đi chủng.
Nhưng mỗi khi nhìn nữ nhân thân thể trần truồng, bao nhiêu hứng thú của Lý Lân liền tắt.
Hắn không nhớ được lần đầu tiên hắn gặp thiếu nữ kia, là vì cái gì hắn lại thích nàng.
Đã quá lâu, cảm xúc ngày đó với hiện tại đã là khác nhau. Và hiện tại, Lý Lân phát hiện ra, mình đối với nữ nhân hoàn toàn không có nửa điểm cảm hứng.
Không muốn nữ nhân dụ hoặc mình, Lý Lân liền bảo thái y cho hắn một loại mê dược, đem nữ nhân mê đảo, ném trên giường của hắn, để hắn nhìn xem từ chỗ nào xuống tay.
Thân thể quá mềm, Lý Lân không thích. Lý Lân đã quen sờ soạng Khải Nguyên, cơ bắp rắn chắc, dùng lực bấu vào bả vai cũng chẳng có chút hề hấn gì, lúc này lần đầu dùng lực quá tay, đem người bấu ra bầm tím.
Lại thêm một vấn đề. Hắn với nữ nhân không dậy nổi dục vọng. Cho dù có phản ứng nhẹ, nhưng không đến mức muốn xông lên tầm hoan một hồi.
Lý Lân loay hoay đủ cách vô pháp làm cho chính mình có hứng thú, cho nên hắn phải đến tìm thái y, lấy một liều thuốc trợ tình.
Chỉ là cái cảm giác nhìn thấy người trước mặt không phải là người mình thích, Lý Lân lại muốn tránh né. Tránh không được, hắn liền chọn cách tắt hết đèn, không phải nhìn, sẽ không phiền muộn.
Sau vài lần thao tác ổn thỏa, cũng không gặp chán ghét mà không có hứng thú, Lý Lân về tẩm cung, tắm rửa thật sạch rồi cuộn mình vào trong chăn. Không rõ ràng vì sao hắn có cảm giác chán ghét. Thân thể mềm dẻo, không có cơ, lại có mỡ, thêm thời tiết khiến cho da dẻ nữ nhân vừa mềm lại có vẻ lành lạnh, sờ lên làm Lý Lân có cảm giác mình đang sờ một con rắn.
Qua hai tuần, Lý Lân liền hao mòn đi rất nhiều.
Hắn mệt chết đi. Cái cảm giác mỗi ngày không có một chút gì hứng thú, chỉ lặp đi lặp lại một việc như một con rối, làm cho hắn có cảm giác chết mòn.
Lý Lân hao mòn nhanh đến mức thái y phát hiện ra, mà quan lại cũng phát hiện ra.
Thái y uyển chuyển nói hắn thận hư cần tiết giảm sinh hoạt, Lý Lân nghe, nhưng hắn không cho là đúng. Hắn muốn nhanh chóng đem sự việc giải quyết triệt để, cho nên hắn gần như là lấy phương thức tự tổn thương chính mình mà làm. Lại thêm một lần thái y thấy Lý Lân suy nhược, thái y dứt khoát đem phương thuốc đổi, khiến Lý Lân yên tâm ngủ sớm dậy sớm, đừng tiếp tục đi thăm hậu cung.
Qua hai tháng, không có tiến triển, Lý Lân bên ngoài vẫn một bộ dạng trời sập cũng không dao động, nhưng trong lòng đã bất an.
Hắn lo lắng, rồi sẽ chẳng có cái gì hắn đạt được, rồi sẽ chẳng còn một ai dám ở bên cạnh hắn.
Cho đến khi lo lắng chịu không nổi, Lý Lân đi tìm Quý Phương.
Lý Lân ậm ờ một lúc, nói vòng vo một lúc, mới đi vào chủ đề. Hắn nói thật, hắn sợ hãi. Hắn sợ phải tiếp xúc nữ nhân, chán ghét cảnh nữ nhân vô tình cố ý cọ cọ ngực lên tay mình. Hơn hết, Lý Lân sợ mọi thứ đều tan vỡ.
- Tiên sinh, ta không biết ta đang làm cái gì nữa.
Nhất quốc chi chủ, thiên hạ chỉ thấy hào quang, ít ai thấy được những người đó cũng là người, cũng sẽ có lúc vì gặp chuyện khó xử mà rơi vào hoảng hốt sợ hãi tột độ, cũng rất có khả năng gục ngã. Lý Lân nghĩ, mình sắp sụp đổ.
Hắn trong chớp mắt nghĩ về thời gian vừa qua. Mười mấy năm sinh hoạt trong cung, mười năm từng bước đi đến hiện tại. Thành công, danh vọng, địa vị dần dần tăng, nhưng đổi lại là càng lúc càng nhiều vấn đề phát sinh, càng lúc càng căng thẳng. Chỉ có một mình, không có thân nhân, hắn cô đơn đến muốn phát ốm. Cho dù có đem chính vụ đặt xuống đi dạo vài ngày, hay xem kịch xem hí, hắn cũng không có cảm giác khá hơn. Cứ mỗi lần bước về cung, Lý Lân lại cảm thấy mệt mỏi.
Lý Lân thay đổi, tựa như đem chính mình hủy hoại như vậy, Quý Phương nhìn ra. Hắn nghe ngóng trong cung ngự thư phòng có việc gì, cũng như nghe xem Lý Lân ăn uống thế nào, thứ hắn nghe được Lý Lân ăn uống thất thường, thường xuyên ăn đồ ngọt, lại lạm dụng dược từ chỗ thái y mỗi khi cảm giác mệt mỏi căng thẳng ập tới. Này nếu kéo dài, Lý Lân nhất định đem chính mình tha suy sụp đi.
- Hoàng thượng, người hối hận sao? Hối hận khi yêu phải hắn?
Bất chợt Quý Phương hỏi một câu. Lý Lân suy nghĩ một lúc, khuôn mặt bất tri bất giác giãn ra, hắn cũng không tự biết:
- Ta không.
- Nếu mọi chuyện chấm dứt, người hối hận sao?
Lý Lân nhíu mày:
- Ta không muốn như vậy.
- Vậy thì hoàng thượng cứ yên tâm mà làm. Kẻ khác nói cái gì, không quan trọng bằng người trong lòng thoải mái hay không.
Lý Lân nhìn Quý Phương, có điểm kinh ngạc:
- Tiên sinh, này là con đường đi đến hôn quân.
Tùy tâm sở dục, mặc kệ tất cả mà làm theo cái mình muốn, chính là một bước đạp vào hôn quân chi lộ. Trong lòng Lý Lân vẫn có một ranh giới, hắn không muốn làm hôn quân, không muốn làm vong quốc chi quân, cho nên hắn mới cố gắng cải cách cải cách, đào móc nhân tài, nhằm mục tiêu quốc phú dân an.
- Nhưng thần biết được, hoàng thượng là người tốt, sẽ không làm ra việc tàn hại bá tánh, giống như hôn quân.
Thấy Lý Lân còn đang suy nghĩ, Quý Phương lại nói:
- Hoàng thượng, trong lòng của người đã có quyết định, chẳng qua cũng là vì tìm một người ủng hộ mà thôi.
Lý Lân nghe xong, lăng lăng nhìn Quý Phương, một lúc sau mới lên tiếng, trong giọng nói có chút mơ hồ không xác định:
- Tiên sinh, ta rất ngạc nhiên. Tiên sinh trước kia chỉ bảo ta điều gì cũng đều là theo điển phạm, đều là theo gương minh quân tiền nhân, vì sao với việc này...?
Lý Lân không hiểu. Ấn tượng của Quý Phương trong lòng hắn là một người hơn hắn gần mười tuổi, chững chạc, đứng đắn, có điểm mô phạm, có chút bảo thủ. Năm xưa, một lần Quý Phương muốn chiêu hàng một cuộc khởi nghĩa hắn không đồng ý, lần thứ hai Quý Phương muốn đem nữ nhân tắc cho hắn, hắn kịch liệt phản đối, sau đó Quý Phương đều an an ổn ổn làm một văn quan, ẩn ẩn như thừa tướng như vậy, giúp hắn chính vụ rất nhiều. Cho dù như vậy, Lý Lân vẫn luôn cho rằng, với chuyện riêng của mình, Quý Phương sẽ không ngay mặt phản đối, nhưng cũng không ủng hộ.
- Thần cũng chỉ là ngộ ra được vài thứ.
Lý Lân nhìn Quý Phương một lúc, bất chợt mỉm cười:
- Tiên sinh, ngươi là người tốt. Lân thật may mắn, gặp được tiên sinh.
Quý Phương nghe Lý Lân nói, hắn chỉ cười không đáp. Hắn thừa nhận nếu hắn không phải là người thường xuyên gặp một mặt khác của Lý Lân, hắn cũng sẽ không nhận ra được Lý Lân của bây giờ và của vài tháng trước là cùng một người. Quá khác biệt.
- Hoàng thượng, còn như về hắn, ở xa, lại nghe nhiều tin tức như vậy, khó tránh khỏi hoang mang. Người cũng không nên cái gì cũng giấu.
Lý Lân lúng túng một lúc:
- Tiên sinh, ta... ta không nghĩ cho hắn biết được.
- Này là vì sao? – Quý Phương cau mày, không đồng ý với cách Lý Lân làm.
- Tại vì cái