Này một lần quyết chiến kéo dài ba tháng, số người bị thương không ít, nhưng phần lãnh thổ mà bọn hắn chiếm lại được cũng tăng không ít.
Quan trọng nhất, bọn hắn đã chiếm lại được Tôn thành, là tòa thành có vị trí quyết định đến chiến lược của hai bên. Kẻ nào chiếm được Tôn thành, xem như hậu phương không cần phải lo lắng.
Đứng nhìn quân ta bước vào trong thành ổn định dân chúng, sắp xếp canh gác hậu cần, Khải Nguyên trong lòng trút được một gánh nặng. Chỉ còn vài vùng đất nữa, hắn đã có thể hoàn thành sứ mạng cả đời hắn.
Tới lúc đó, hắn cũng đã có thể đặt xuống gánh nặng đất nước mà lo lắng cho chính mình rồi. Nếu hắn còn may mắn sống sót, cũng đến lúc lập thất, rồi sinh hài tử.
Sinh hài tử...
Nghĩ tới việc này, Khải Nguyên lại nghĩ tới những lá thư của Lý Lân.
Sau lá thư muốn đổi luật kia, Lý Lân gửi cho hắn một lá thư nhà bình thường, rồi lại hỏi ý kiến của hắn về một việc.
"Nguyên, có kẻ phá hỏng kế hoạch ta tốn công cả năm xây dựng. Ta có cảm giác mình bị đùa bỡn, ta không thích. Kẻ kia lại ỷ sau lưng có người muốn ép ta nhận thua, muốn ta làm theo ý chí của kẻ đó. Ta không vui, cho nên trong một lần nổi giận, ta đem kẻ kia giết rồi.
Nguyên, ta chợt nhớ lúc trước, phụ hoàng cũng tin lời gian thần, cho nên ta mới phải ra khỏi cung. Ta chán ghét những kẻ khống chế ta, ta căm thù bọn chúng.
Nguyên, ta hiểu được chính mình có gì, ta biết tính cách của ta thế nào. Ta đã cố gắng, nhưng việc này ta không thể nhịn được. Nhưng vì như vậy, có kẻ lại cho rằng ta quá đáng.
Nguyên, ta đương quân chủ, lại bị kẻ khác khống chế như vậy, ta phản ứng như thế là đúng hay sai?"
Lý Lân đương quân chủ, tất nhiên không thể để người khác khống chế. Khải Nguyên chợt nhớ đến ấn tượng của hắn về quan văn. Bọn họ quả nhiên là một đám thích lấy tuổi tác, lấy chữ nghĩa, lấy sách vở ra mà đè người. Đối với đám người đó, không cần phải nhịn.
Khải Nguyên nghĩ như vậy, hắn cũng viết như vậy. Hắn đã từng nói với Lý Lân, nếu Lý Lân muốn trấn áp quan văn thì cứ việc làm, hắn sẽ ở phía sau yểm trợ. Hắn tay cầm trọng binh, cũng xem như là Lý Lân tâm phúc, đám quan văn kia dám hó hé gì sao? Lúc này nhắc lại một lần nữa, hắn không hề có cảm giác áp lực gì.
"Nguyên, ta nằm mơ."
Lá thư thứ hai đến sau đó một tháng, lại là về một kiện sự việc khác.
"Ta thấy được ở đâu xuất hiện một hài tử, nó gọi ta cha. Rồi ta biết được, mẫu thân nó đã chết rồi, nó chỉ còn ta là người nó xem là thân nhân.
Ta chợt nhớ hồi ta còn nhỏ lắm nhỏ lắm, ta nhớ được thân mẫu rời đi, rồi ta gặp mẫu phi, rồi ta xem mẫu phi như mẹ ruột.
Rồi bỗng nhiên ta thấy ngươi.
Tiếp theo thế nào ta không nhớ, ta chỉ nhớ được, ta, ngươi, cùng hài tử, một nhà sống chung với nhau.
Ta mãn nguyện."
Khải Nguyên xem tới đây, hắn thật muốn bật cười. Hắn có cảm giác Lý Lân thật ngây thơ. Thật giống như lúc hắn cùng người kia ở một chỗ, thỉnh thoảng lại nói những câu chuyện đùa, nghe thật ngây thơ, nhưng hắn không chán ghét.
Nhưng Lý Lân không ngây thơ, hắn biết được.
Hắn gặp Lý Lân thuở hàn vi, cùng Lý Lân trải qua mười năm quen biết, Lý Lân thế nào, hắn biết được.
Chỉ là cho dù như vậy, khi người kia lộ ra một mặt ngây thơ chân thành như thế này, hắn hoàn toàn bại hạ trận.
Trong lòng lại dâng lên một chút sốt sắng, một chút xuyến xao, Khải Nguyên thở dài.
Vẫn là như vậy a...
Đã là ký ức thì không thể quên.
Có chăng, mớ ký ức này đã không còn rất nhiều tim đập thình thịch, cũng không còn những dấu vết đau đớn mà năm đó khi hắn cùng người kia chia tay mà để lại. Nó chỉ còn những dư vị ngòn ngọt, lại ngứa ngứa, thỉnh thoảng trong đêm tối lại trỗi dậy, làm hắn cười ngốc, cau mày, rồi lại thao thức đến quá nửa đêm.
Cũng đã gần hai năm, hắn không trở về kinh thành lấy một lần.
Khải Nguyên nghĩ, bây giờ nếu mình giáp mặt người kia, có lẽ cũng có thể bình tĩnh mà đối diện đi?
Trận chiến cuối cùng này nếu hắn chiến thắng, khi đó cũng có thể ca khúc khải hoàn, trở về kinh thành, nhìn người kia một mặt.
Thiên hạ, ta sẽ đánh xuống cho ngươi.
***********************
Một tháng, hai tháng. Thời gian từng chút một trôi qua, nhưng người trong cuộc không ai để ý đến việc đó.
Chỉ vì thắng lợi đang ở trước mặt bọn họ.
Chinh chiến mười năm, cho tới hiện tại cũng đã đến giai đoạn cuối cùng. Giặc tăng binh không ít, nhưng vì không hợp thủy thổ, không được dân sở tại trợ giúp, lại thêm chính chiến lâu ngày, xâm lược vùng đất xa lạ, nên sĩ khí rất nhanh liền xuống.
Đối với nhóm người Khải Trung, đây là thời cơ vàng nghìn năm có một, không có cơ hội nào tốt hơn nữa.
Tập trung binh lực, vắt hết trí não, vạch ra kế hoạch, sau đó là dồn lực tiến công.
Lần tiến công này, giặc chống đỡ không nổi, hoặc buông vũ khí đầu hàng, cầu một con đường sống, hoặc chạy trối chết về biên cương, hy vọng tránh thoát khỏi quân binh truy sát.
Nhìn trước mặt hàng binh không ít, nhìn vũ khí chất đống, nhìn xác quân giặc bị đánh bại ngã xuống trên đất quê hương của bọn hắn, Khải Nguyên trong lòng như trút được gánh nặng.
Cuối cùng cũng đã đi đến được bước này.
Cuối cùng, lãnh thổ của Đại Tuyên triều cũng đã giành lại được.
Cuối cùng, ông trời vẫn là muốn Đại Tuyên tồn tại.
Mà hắn, vẫn sống sót.
Bao lần từ giữa sống chết mà giãy giụa thoát ra, bao lần bị thương mà cố gắng chống chọi lại bệnh tật cùng cảm sốt, bao lần hắn đã nghĩ, có lẽ tính mạng của mình đến lúc này liền cáo chung rồi chăng. Nhưng rồi, hắn sống sót, cũng đã cùng cha hắn, cùng anh trai hắn, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của cả đời hắn, cũng là của cả đời của một tướng quân. Giết giặc sa trường, bảo vệ lãnh thổ Đại Tuyên.
Hắn nhìn thấy binh sĩ, có người hỉ cực mà khóc, có người chỉ ngẩn người nhìn xa xăm về một phương nào đó, hắn biết, bọn họ cũng đã mệt mỏi rồi.
Thu dọn chiến trường xong xuôi, Khải Nguyên nghe được, phụ thân hắn gửi chiến báo về kinh thành, cũng ấn định ngày hồi kinh.
Cũng đã đến lúc phải trở về kinh thành.
Khải Nguyên chợt nghĩ tới người kia.
Lâu như vậy không gặp, không biết người kia thế nào rồi? Còn Quý Phương, cũng không biết hắn thế nào đó?
Kinh thành quan lại hắn quen không nhiều. Những người hắn quen đều là những người cùng bọn hắn phất cờ khởi nghĩa trong những năm đầu tiên kia. Sau này lãnh thổ chiếm lại được càng lúc càng mở rộng, quan lại tuyển nhiều, hắn cũng không thường ở lâu trong kinh thành, nên hắn không biết mặt người nào khác được tuyển sau này.
Hy vọng lúc dự khánh công yến, chính mình không cảm thấy xa lạ mới tốt. Khải Nguyên thầm nghĩ.
************************
Khi đoàn quân khải hoàn trở về, Lý Lân biết được, đã dẫn theo quan lại, tiếp đón ở tận cổng thành. Cho nên người đầu tiên Khải Nguyên nhìn thấy là Lý Lân ở giữa nhóm quan lại hắn không quen, nhìn hắn, rồi bất chợt cười một cái.
Thấy Lý Lân cười, ánh mắt Khải Nguyên nhu hòa xuống lúc nào không hay. Tim hắn bỗng đập nhanh hơn, một cảm giác rất lâu trước đó hắn chưa gặp lại trỗi dậy.
Hắn biết, hắn thích nụ cười đó.
Hắn nhớ được, hắn thích người này.
Hắn nghĩ lại quãng thời gian qua, rồi lại nghĩ đến việc nếu như cùng người trước mặt sống cùng một chỗ thì sẽ thế nào. Chỉ nghĩ thôi, đã làm hắn cảm thấy trong ngực có cái gì đó nhồi đầy.
Nếu có thể lựa chọn, hắn muốn cùng người kia sống cùng một chỗ.
Lý Lân nhìn trộm Khải Nguyên một cái, sau đó liền nói vài câu khích lệ tướng sĩ, rồi hạ lệnh mở khánh công yến tại một tòa đại điện, trong khuôn viên hoàng cung. Khánh công yến thì không thể thiếu rượu, hát múa cùng chúc mừng. Khải Nguyên lần này nhìn thấy rất nhiều tân quan, hắn chưa gặp bao giờ, cũng nhìn thấy được có vài người nhìn mình có vẻ nghiền ngẫm.
Khải Nguyên cho rằng bọn họ là tò mò, cho nên không nhìn ai, lẳng lặng uống rượu, lẳng lặng gắp đồ ăn, chỉ thỉnh thoảng có người muốn hướng hắn thỉnh giáo những việc đã xảy ra trên chiến trường, hay khi Lý Lân đột nhiên nâng ly chúc mừng hắn, hắn mới ngước mặt lên, làm ra vẻ hoan hỉ, nâng ly uống cạn.
Khải Nguyên nhìn thấy Lý Lân, cũng thấy Lý Lân nhìn mình. Hắn nhìn Lý Lân lâu một chút, rồi ánh mắt lại chuyển đi, sắc mặt lộ ra một chút lúng túng.
Lý Lân thấy vậy lại mỉm cười rất nhẹ.
Thật tốt, người đã trở về, cũng không có lý do gì để đi nữa. Thân thể không sao, cũng không mất cánh tay hay cái chân gì, ngũ quan toàn vẹn, đã là quá tốt.
Chăn đệm hắn đã chuẩn bị gần xong, chỉ cần hắn gặp Khải Nguyên, khuyên nhủ một chút, lại hống một chút, là có thể đem người đưa về cung rồi. Trong cung vắng lặng, hắn ở một mình, cũng thực tịch mịch đến phát sợ.
Có điều, nếu Khải Nguyên hỏi về hài tử, hắn sẽ phải nói thế nào?
Lý Lân chau mày.
Hắn không có dũng khí ở trong thư viết ra chuyện hắn cùng nữ nhân có qua lại, cho nên hắn giấu chuyện đó đi. Chờ cho mọi việc xong xuôi, chẳng