Khải Nguyên lần này rời đi, hắn đã nghĩ sẽ không tái trở về kinh thành. Hắn đã nghĩ, tìm một người, chọn một miếng đất, dựng một căn nhà, sống hết quãng đời còn lại ở ngoài biên cương, vậy cũng tốt. Chỉ cần người kia hợp ý hắn.
Chỉ cần người kia hợp ý hắn...
Khải Nguyên không hiểu vì sao, hình ảnh của Lý Lân lại xuất hiện trong đầu mình.
Buông tay một người, có thể tìm thấy người khác sao?
Hắn chờ qua ba tháng, chờ qua bốn tháng, nhưng vẫn là không buông được.
Có lẽ là thời gian quá ngắn đi, Khải Nguyên tự nhủ. Có lẽ năm tới, năm tới nữa, hắn lại tìm thấy một người khác, đủ cho hắn cảm thấy bình yên, như vậy hắn liền mãn nguyện rồi.
Chờ qua nửa năm, hắn nghe thấy Lý Lân tuyển tú.
A, cho dù đã biết nó sẽ đến, vì sao vẫn có cảm giác không cam lòng?
Hắn đã nghĩ quên đi, nhưng rồi vẫn không ngăn được mỗi khi đánh xong một trận, trở về trướng bồng nghỉ ngơi, hắn lại không tự chủ được nhìn về phía cửa, nhớ lại một ngày nào đó, Lý Lân cầm gối đến chỗ của hắn chui vào bên trong, lấy cớ gặp ác mộng, lăn vào trong chăn ngủ.
Hắn cũng không thường nghĩ về chuyện đó, nhưng những hôm đặc biệt tĩnh mịch, ký ức của hắn lại chơi trò đùa dai, khiến cho hắn không thể ngừng trăn trở.
Nửa năm này, Lý Lân có viết thư. Hắn có xem qua, nhưng không nghĩ hồi âm. Vốn định không để ý, cuối cùng vẫn là cầm đọc, rồi cất vào một nơi nào đó, vài ngày sau lại chắp bút, viết một phong thư hồi âm.
Khải Nguyên nghe được Lý Lân tuyển tú, nhưng sau đó như thế nào hắn không nghe được, bởi vì chuyện sau đó là gia sự của hoàng đế, không phải là đại sự như ra chiếu tuyển tú, cho nên hắn không biết được.
Sau đó ba tháng liền, Lý Lân không gửi thư cho hắn.
Có đôi khi một mối quan hệ nếu lập tức chấm dứt còn tốt hơn nó cứ chậm chạp giày vò như vậy.
Khó khăn lắm mới thích một người, cũng đã thân mật cả ba năm, lúc này đột nhiên mọi thứ không còn nữa, cái cảm giác có một cái gì đó mất đi ấy, có đôi lúc nó nặng nề đến mức khiến Khải Nguyên chỉ có thể ra chiến trường chém giết, sau đó trở về trướng, xem những lá thư cũ, lặng lẽ khóc.
Chậm chạp nhìn thấy người hắn thích từng bước rời khỏi hắn, làm Khải Nguyên chịu không nổi.
Này ba tháng, Khải Nguyên không rõ mình mô tả nó như thế nào. Chán chường? Không hẳn, có những hôm đánh thắng trận, cùng chúng tướng nâng ly, hắn tại giây phút đó không cảm thấy chán nản, chỉ là khi có người rủ hắn đi dạo kỹ quán, hắn lại từ chối, để trở về lều nằm một mình. Tức giận? Chính hắn tự lựa chọn rời đi, hắn tức giận với kẻ nào bây giờ? Khải Nguyên chưa bao giờ uống say khướt, nhưng trong những tháng này, hắn đã vài lần say bí tỉ, ngày hôm sau bị đau đầu lại càng thêm khó chịu.
Anh trai hắn biết được, đã bảo hắn đi vào trong thành thị thư giải một chút. Xem diễn tuồng, nghe hát dân ca, nếu có thể, thì tìm hội thi thơ mà tham gia. Đi làm cái hắn không biết, có lẽ sẽ rất nhanh chóng bình ổn lại.
Khải Nguyên nghe lời khuyên, đi làm thử.
Này một lần, hắn gặp một cô gái.
Trong lòng trống vắng, lại đã lâu chưa có quen ai, lại thêm chính hắn tuổi đã không còn trẻ, cho nên chỉ sau vài ngày, Khải Nguyên cùng cô gái kia có qua lại. Chỉ qua nửa tháng, việc này liền đến tai anh trai hắn, rồi đến tai phụ thân hắn.
Hai người bọn họ trừ khi bàn việc chiến sự, thỉnh thoảng cũng nói với Khải Nguyên về việc của cô gái kia. Khải Nguyên tuy rằng không thật sự vui vẻ, nhưng hắn vẫn im lặng nghe.
Hắn đã nghĩ, có lẽ, mình cũng nên bước tiếp rồi.
Hắn không chán ghét cô gái kia, nhưng cũng không thật sự là yêu thích. Cái cảm giác yêu thích như quãng thời gian năm năm kia, hắn không thể nào tìm thấy lại được. Có chăng cũng chỉ là cái cảm giác, mình lúc này đã có một ai đó để tìm hiểu, để nói những chuyện không đâu, để hy vọng về một nơi nào đó, hắn cảm thấy bình yên, cảm thấy không cần phải ép buộc chính mình.
Sau một tháng, một hôm này, bất chợt hắn nhận được một lá thư. Thư không có tên người gửi, chỉ có tên của hắn. Khi Khải Nguyên mở thư ra, hắn nhận ra được, là chữ của Lý Lân.
"Nguyên, ta không khỏe."
Khải Nguyên nhìn thấy những dòng chữ kia, tim hắn mãnh liệt nhảy một nhịp. Hắn vội vàng lật tới lật lui trang giấy hòng tìm kiếm câu tiếp theo, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy cái gì khác.
Rồi sao nữa? Ngươi không khỏe, rồi sao nữa? Khải Nguyên trong lòng ngứa lại ngứa, hắn thật sự muốn hỏi người kia xem tình huống thế nào, nhưng hắn ở quá xa, lại không gặp mặt, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Vội vàng chộp lấy một tờ giấy, viết nhanh vài chữ, Khải Nguyên gấp lại bỏ vào trong phong thư, sau đó là niêm phong. Khi hắn đặt bút viết tên người nhận, hắn chợt dừng bút.
Hỏi rằng người kia ăn uống có tốt không, ngủ nghỉ thế nào, có thật sự là khiếm nhã hay không? Người kia ở tận trong cung, hẳn là được rất nhiều người hầu hạ chăm sóc, cũng không cần đến hắn quan tâm.
Chần chừ một lúc, Khải Nguyên liền đem phong thư gấp lại, nhét vào một chỗ. Hắn còn định đốt đi, nhưng rồi vẫn không nỡ đốt.
Qua một tuần, Khải Nguyên lại nhận được một phong thư.
"Nguyên, ta ăn không được, cả ngày chỉ ăn được một bữa, đã như vậy cả tuần."
Khải Nguyên xem xong, hắn nhịn xuống xúc động muốn mắng Lý Lân có việc thì viết hết đi, mỗi một lá thư chỉ viết một câu làm cho hắn trong lòng ngứa. Hắn lại cầm lên bút, muốn viết một cái gì đó, rồi lại kìm lòng lại.
"Nguyên, ta đã có hôm đói quá, ngất đi nửa ngày. Ta không dám ngủ, chỉ sợ ta ngủ liền không tỉnh lại nữa, liền cứ vậy chết đi."
Lá thư thứ ba của Lý Lân làm Khải Nguyên quả thật không nhịn được nữa, phải viết cho Lý Lân hồi âm.
"Hoàng thượng, sức khỏe làm trọng, cho dù không ăn được gì, cũng phải nếm qua một chút cháo."
Gửi xong rồi, Khải Nguyên bất chợt có cảm giác hối hận. Rất nhanh, cảm giác đó được thay thế bằng cảm giác chờ mong Lý Lân gửi thư tới, mà nội dung trong thư sẽ nói, Lý Lân khỏe mạnh, không có việc gì.
Khải Nguyên chờ mãi, cả ngày chỉ trông ngóng hình bóng của dịch trạm đưa thư, nhìn xem Lý Lân có hồi âm gì không. Hắn chờ cả ngày, qua ngày hôm sau, hắn vẫn tiếp tục chờ.
Rồi hắn nhận ra mình thực quá ngu ngốc. Muốn gửi thư từ đây đến kinh thành cũng cần hơn nửa ngày đường. Thư đến rồi còn phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra để tránh hoàng thượng bị ám sát, cuối cùng mới tới tay người kia. Cho dù hắn cùng người kia gửi thư bằng đường bí mật, có thể trực tiếp thông qua, nhưng nhanh nhất cũng muốn mất trọn hai ngày.
Ngày thứ ba, cuối cùng Khải Nguyên cũng nhận được hồi âm. Hắn vội vã mở ra xem thì thấy một câu thư nữa.
"Nguyên, ta sợ lắm. Nửa đêm bọn họ vẫn đến tìm ta. Nửa đêm bọn họ vây kín bên ngoài chỗ ta ngủ. Ta sợ lắm."
Khải Nguyên gấp như kiến bò trên chảo nóng. Hắn thực muốn lúc này có thể trở về nhìn xem Lý Lân một cái, cũng an ủi Lý Lân một câu. Hắn biết được, vì đã từng trải qua khoảng thời gian màn trời chiếu đất, cả ngày tránh né giặc vây quét, mà Lý Lân đối với việc nửa đêm có người lạ xuất hiện ở bên ngoài trướng bồng luôn luôn cảnh giác cao độ. Có một hôm Lý Lân nằm với hắn, đột nhiên ở bên ngoài có bóng người, Lý Lân đã rúc vào chăn, bò lại gần người hắn, rồi nói với hắn, Lý Lân mỗi khi thấy bóng người hắt lên cửa, hắn luôn nghĩ đến những chuyện kinh hãi hồi còn nhỏ, để rồi ngủ không yên. Sau này khi đã yên ổn, Lý Lân cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng nằm mơ vẫn là có.
Bây giờ phải làm thế nào?
Khải Nguyên gấp gáp, suy nghĩ đến đầu muốn phát đau, hắn mới nghĩ tới việc viết thư cho Quý Phương, nhờ Quý Phương nhìn hộ hoàng thượng, đừng để hoàng thượng lao lực.
Thư gửi đi rồi, tâm của Khải Nguyên mới chùng xuống. Lý Lân