“Tên của ta có gì không hay?”
Giản Hành Chi nói thẳng ra bất mãn.
Tần Uyển Uyển thấy Ninh Huy Hà siết chặt nắm đấm, vội cười làm hoà: “Ninh cô nương, cô mặc kệ y, nói tiếp đi.”
“Tên của ta do sư phụ ta đặt, cô dựa vào đâu nói không hay?”
Giản Hành Chi rất bức xúc.
Ninh Huy Hà ổn định cảm xúc, khiến chính mình cố gắng bình tĩnh lại, gượng gạo nở nụ cười lịch sự với Giản Hành Chi: “Là ta xúc động, tên cậu rất hay, năng lực hành động rất mạnh, chỉ hơi thiếu hụt trí tuệ, nhưng cũng chẳng phải đại sự gì.”
Nói xong, Ninh Huy Hà quay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển bằng lòng nghe nàng nói chuyện: “Vị cô nương này, cô là?”
“Ta tên Tần Uyển Uyển.”
Ninh Huy Hà nhìn sang nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong.
Mọi người lần lượt báo tên, Ninh Huy Hà gật đầu.
Tần Uyển Uyển thấy Ninh Huy Hà bình tĩnh lại, vội hỏi: “Vậy hai tiên nhân kia đi đâu rồi?”
“Ta không biết.”
Ninh Huy Hà lắc đầu: “Họ mang Ngôn Chi đi, bảo ta ở lại chỗ này, nói là bồi bổ hồn phách, đợi sau này sẽ quay lại cứu ta.
Nhưng ta đã đợi ở đây hai trăm năm, trừ lần trước ở mười hai cửa sinh tử, chấp niệm của ta gặp được các người thì cảm nhận được, ngoài ra không còn gặp người nào khác.”
“Vậy là họ gạt cô rồi!”
Giản Hành Chi kích động tổng kết.
Tần Uyển Uyển lập tức phản bác: “Người nói bậy!”
Giản Hành Chi sực nhớ hai người này có khả năng là cha mẹ Tần Uyển Uyển, vội nói thêm: “Ta nói bậy, chắc chắn họ sẽ không gạt cô.”
Lời này nói ra càng kỳ quặc hơn.
“Vậy trước khi họ đi có để lại manh mối hướng đi liên quan không?”
Tần Uyển Uyển không để ý Giản Hành Chi, chỉ tò mò hỏi tiếp.
Ninh Huy Hà lắc đầu: “Tình hình lúc đó khẩn cấp, họ không nói nhiều cái gì, chỉ bảo ta ở lại đây đợi rồi rời đi.”
“Vậy trước đó?” Tần Uyển Uyển cau mày: “Trước đó, cô từng gặp họ chưa?”
“Chưa từng gặp, nhưng đã nghe Ngôn Chi đề cập qua.” Ninh Huy Hà nhớ lại: “Ngôn Chi từng nói cho ta biết có hai tiên nhân rỗi việc sẽ giúp đệ ấy phong ấn tà ma để chữa bệnh cho con gái.
Tính ra…” Ninh Huy Hà mỉm cười: “Hai vị tiên nhân kia hình như còn nói muốn nhận Ngôn Chi làm con rể, tiếc là bị Ngôn Chi từ chối rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển không đẹp mấy.
Tần Uyển Uyển chú ý mặt mũi, giả vờ không để ý nói: “May mà từ chối, nếu không con gái người ta cũng không bằng lòng.”
“Đúng vậy!” Giản Hành Chi gật mạnh: “Chướng mắt y!”
“Cậu nói lời này, ta nghe chẳng lọt tai.” Ninh Huy Hà xoay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngôn Chi nhà ta có gì không tốt? Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tu vi cao thâm, dung mạo càng là khiến tiên nữ Tu chân giới đổ xô vào, còn không xứng với Tịch Sơn nữ quân sao?”
“Ta…”
“Đương nhiên không xứng.” Giản Hành Chi dứt khoát cắt ngang lời Tần Uyển Uyển định phản pháo, nhìn chằm chằm Ninh Huy Hà: “Tịch Sơn nữ quân người ta xuất thân cao quý, giàu nhất Tiên giới, vừa đẹp, vừa mạnh, tính tình lại tốt, dịu dàng, đáng yêu, thông minh, động lòng người.”
“Cũng tạm, cũng tạm, không ưu tú tới vậy.” Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi khen đến ngượng ngùng, chợt nghe Giản Hành Chi nói tiếp: “Hơn nữa sư phụ nàng là Tuế Hành đạo quân đệ nhất thiên hạ, tương lai trượng phu cũng sẽ là đệ nhất thiên hạ.
Lận Ngôn Chi y đánh thắng được Tuế Hành đạo quân sao?!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng đột nhiên khâm phục kỹ năng khen người của Giản Hành Chi rồi.
Ninh Huy Hà bị Giản Hành Chi hỏi đến ngây người, mất một hồi mới hỏi: “Tuế Hành là ai?”
“Chuyện này không quan trọng.” Giản Hành Chi bỏ qua trọng tâm câu chuyện, chỉ nghiêm túc nhìn Ninh Huy Hà: “Tóm lại là Lận Ngôn Chi không xứng với Tịch Sơn nữ quân.”
“Hiện giờ nói mấy lời này có quan trọng không?” Thúy Lục nghe thấy bọn họ nói sang việc nhà, nàng ta gấp ra ngoài nên có phần nôn nóng: “Nói rõ sự tình nhanh lên.
Ninh Huy Hà.” Thúy Lục quay đầu nhìn nàng ta: “Cô nói cho ta biết một câu, rốt cuộc Thần quân còn sống hay đã chết?”
Động tác Ninh Huy Hà khựng lại, mắt hiện lên chút đau buồn: “Ta không biết, lần cuối cùng gặp đệ ấy, đệ ấy đã bị Tà Thần nuốt chửng.
Ta không biết cái này xem như đã chết hay là còn sống.”
“Nói cách khác, nếu lúc trước phu thê tiên nhân không độ hóa thành công, vậy Lận Ngôn Chi chính là Tà Thần, đúng không?”
Tạ Cô Đường nhíu mày, Ninh Huy Hà gian nan gật đầu.
Mọi người trầm mặc.
Một lát sau, Giản Hành Chi lại cố chấp hỏi lại lần nữa: “Vậy… bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?”
“Có thể rồi.”
Ninh Huy Hà hơi mệt mỏi, thúc giục Giản Hành Chi: “Bên kia là trận dịch chuyển, đi nhanh đi.”
“Trước khi đi, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Giản Hành Chi bất ngờ lên tiếng, giọng điệu hơi ngượng ngùng.
Ninh Huy Hà tò mò quay đầu, nhìn Giản Hành Chi khẽ ho, cúi đầu hỏi: “Cái… mộ này… tới cũng tới rồi, hay là cô tặng chút đồ đi?”
Nói xong, Giản Hành Chi bổ sung: “Trước đây ta vào cổ mồ, mộ linh(*) bên trong đều nói ta là người hữu duyên rồi tặng đồ này nọ.”
(*) Linh hồn trong mộ
Ninh Huy Hà nghe vậy trợn mắt, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại: “Sao cậu lại vô sỉ thế?”
“Cô không muốn tặng đồ thì thôi, ta chỉ hỏi chút thôi mà.” Giản Hành Chi bị từ chối cũng không biết ngượng, xoay người đi về phía trận dịch chuyện: “Uyển Uyển, đi thôi.”
“Đợi đã.” Ninh Huy Hà gọi y: “Cậu giúp ta một việc, ta tặng cậu.”
“Cô nói đi.”
Giản Hành Chi lập tức quay đầu, ánh mắt chân thành: “Ta nhất định sẽ cố gắng làm.”
“Năm đó, lúc ta hồn phi phách tán vẫn còn một hồn một phách ở lại trong thân thể.
Nhưng thân thể ta bị lão tổ Ninh thị thừa dịp hỗn loạn mang đi, hiện giờ hồn phách ta không hoản chỉnh, cho dù cho ta một thân thể, ta chết mà phục sinh cũng sẽ thành đồ ngốc.
Phiền các người tìm một hồn một phách này về trả ta.”
Nói xong, Ninh Huy Hà đưa một lá bùa cho bọn họ: “Các người mang lá bùa này bên mình.
Lúc bóp nát nó, ta cảm ứng được vị trí các người, có thể mở cửa mộ đón.”
“Cô không cảm ứng được người và chuyện xảy ra ngoài mộ?”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế bèn phỏng đoán hỏi.
Ninh Huy Hà gật đầu: “Không có liên hệ hoặc cách thức đặc biệt, ta không thể cảm ứng được.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng.
Ninh Huy Hà nhìn sang Giản Hành Chi: “Ta đã tạm ngừng cơ quan trong mộ, cậu muốn cái gì thì lấy đi.”
“Được rồi!”
Nói xong, Giản Hành Chi đã bay vụt một phát chẳng thấy đâu.
Nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục và Nam Phong cũng rục rịch trong lòng.
Ninh Huy Hà liếc nhìn bọn họ, cũng nói: “Các người muốn thì cũng đi đi.”
“Tạ tiền bối.”
Tạ Cô Đường thi lễ một cái, nháy mắt bóng dáng đã mất tăm.
Trong phòng còn lại Tần Uyển Uyển và Ninh Huy Hà.
Ninh Huy Hà rót trà cho Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, bèn hỏi: “Nửa sau của bích họa là cô khắc?”
Bích họa bắt đầu từ Lận Ngôn Chi rời khỏi Ninh gia đã biến thành góc nhìn của Ninh Huy Hà.
“Ừ.”
Ninh Huy Hà gật đầu: “Trăm năm thời gian, quá nhàm chán.”
“Cho nên có rất nhiều việc, cô không biết.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như năm đó ở Quỷ Thành, Lận Ngôn Chi làm sao nhập ma, cô không biết phải không?”
“Đệ ấy chưa bao giờ nói chuyện đệ ấy ở bên ngoài với ta, ta đều chỉ nghe nói.
Ta luôn cho rằng đệ ấy sống rất tốt.” Ninh Huy Hà cười khổ: “Đúng là ta không rõ cụ thể Quỷ Thành xảy ra chuyện gì.”
“Cô còn giấu một chuyện.”
Tần Uyển Uyển nâng chung trà lên, động tác Ninh Huy Hà cứng đờ, giọng Tần Uyển Uyển bình đạm: “Nếu cô không biết chuyện ngoài mộ, vậy làm sao cô ba lần bốn lượt chính xác mở cửa mộ, đón ta và Giản Hành Chi vào?”
Ninh Huy Hà im lặng không nói.
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi có liên quan huyết mạch, bản thân mộ có cảm ứng với y, đúng không?”
“Cô hỏi những chuyện này làm gì?” Ninh Huy Hà cười khẽ: “Các người biết được quá khứ không bị người ta che đậy cũng đã đủ rồi.
Giản Hành Chi sống rất vui vẻ, hà tất phiền nhiễu y?”
“Nếu cô có thể cảm nhận được y, chúng ta tiến vào mộ, vì sao cô không tạm ngưng các cơ quan trước?”
“Ta bị phong ấn tại mộ chính, không có cách nào làm được.”
Ninh Huy Hà cười khổ: “Các người mở phong ấn, ta mới có thể kiểm soát mộ này.”
“Vậy ai đã phong ấn cô?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt, sắc mặt Ninh Huy Hà chợt biến.
Tần Uyển Uyển nhìn ra ngoài: “Bích họa là do cô khắc, giấy ngoài cửa là cô viết, vậy nhiều năm qua cô luôn đi lại tự do trong mộ địa, nhưng đột nhiên cô bị nhốt tại mộ chính.
Nói cách khác, mọi việc chỉ phát sinh gần đây.
Gần đây, ai đã tới mộ, nhốt cô tại mộ chính?”
Ninh Huy Hà không nói.
Lúc này, Giản Hành Chi cầm một thanh kiếm, lấy áo khoác gói đống đồ lỉnh kỉnh trên lưng, vui vẻ trở về, từ xa đã kích động hô to: “Uyển Uyển, ta tháo bức họa kiếm pháp trên tường mật thất kia rồi, ảo cảnh huấn luyện cũng lấy luôn cho nàng rồi.
Ta còn cầm rất nhiều thứ…” Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng, vô cùng hưng phấn: “Ngay cả bột vàng trên tường cũng cạo hết rồi!”
Ninh Huy Hà nghe vậy, vội vàng uống miếng nước cho đỡ sợ.
Lúc này, nhóm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong cũng đã trở về.
Mỗi người cõng một bọc hành lý, đại khái đều là dáng vẻ sau khi túi Càn Khôn chật ních, trông mọi người đều vô cùng sung sướng.
Tần Uyển Uyển thấy người đã quay về, bèn quay đầu cáo từ Ninh Huy Hà: “Ninh cô nương, nếu đã không còn chuyện gì, chúng ta đi trước, đa tạ lần này đã ra tay giúp đỡ.”
“Là chuyện nên làm.”
Ninh Huy Hà nhìn bốn người cõng bọc hành lý bên cạnh, lòng rỉ máu, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, run run: “Các người… Các người… có thể trả…”
“Cáo từ!”
Bốn người bên cạnh nghe thấy chữ “trả”, lập tức đồng loạt chắp tay.
Giản Hành Chi dẫn đầu, không hề lưỡng lự vác túi nhảy về phía pháp trận.
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn bốn người chạy trốn bên cạnh, lại nhìn Ninh Huy Hà kéo tay nàng không chịu buông: “Cô cũng thấy đấy, ta không quản được.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển rút tay, đi về phía trận dịch chuyển.
Còn chưa đi đến, nàng đã thấy Giản Hành Chi thò đầu ra khỏi trận dịch chuyển, y đã đổi một gương mặt thanh niên bình thường vịn mép trận, nhìn Ninh Huy Hà.
“Ninh Huy Hà.” Y lên tiếng gọi, Ninh Huy Hà kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi tỏ vẻ thoải mái nói với nàng: “Đồ này sẽ không lấy không của cô.
Đợi đó, ta nặn lại cơ thể cho cô rồi quay lại cứu cô.”
“À, còn tên khốn kiếp Yên Vô Song.” Giản Hành Chi sực nhớ: “Ta tống y vào đây với cô, cho cô đỡ buồn.”
Ninh Huy Hà nghe