“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thấy phương án của Lạc Hành Chu, ngẫm nghĩ: “Làm sao chúng ta báo danh trở thành đoàn tạp kỹ thay thế được đây?”
“Cái này đơn giản.” Lạc Hành Chu rút một danh sách tiết mục ra: “Ta mua chuộc một quản sự lo liệu việc này cho Liễu phủ.
Ta đã nói với ông ta, ta là ông chủ đoàn tạp kỹ, muốn giành được mối này, sẽ đút cho ông ta một bao lì xì.
Ông ta nói với ta chỉ cần có thể hoàn thành những tiết mục này là có thể lên sân khấu.
Ta vốn còn lo đi đâu tập hợp đoàn tạp kỹ, đúng lúc mọi người tới đây.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, cầm danh sách tiết mục qua.
Nhóm Giản Hành Chi tới gần nhìn, phát hiện bên trên viết một đống tiết mục.
Gì mà:
Biểu diễn hí kịch《Võ tòng đánh hổ》
《 Ngực đập vỡ tảng đá 》
《 Nhảy vòng lửa 》
《 Rương kín cắm kiếm》
《 Tiên nữ rải hoa 》
…
“Mấy thứ này là gì?”
Giản Hành Chi cau mày, Lạc Hành Chu giải thích cặn kẽ cho y: “Những cái này đều là vài tiết mục biểu diễn phổ biến, có điều Liễu thị yêu cầu cao hơn.
Ví dụ như Võ tòng đánh hổ phải đánh thật kịch liệt, thật ngoạn mục; Nhảy vòng lửa thì phải nhảy qua ba mươi vòng lửa trong nháy mắt, hơn nữa còn phải nhảy thật đẹp, có tính thưởng thức; Rương kín cắm kiếm là đặt người trong gương, cắm vào một trăm thanh kiếm; Tiên nữ rải hoa là tiết mục thưởng thức, nghĩa là phải có mỹ nữ bay trên trời rắc hoa xuống.”
Lạc Hành Chu lấy một tấm bản đồ, chỉ cho Giản Hành Chi xem: “Thật ra mục tiêu chúng ta lẻn vào trong phủ là Tiên nữ rải hoa này.
Bởi vì Tiên nữ rải hoa có một đường cáp treo, sẽ mang tiên nữ từ điểm này đến điểm này.” Lạc Hành Chu vừa nói vừa chỉ vào bản đồ: “Sau đó từ chỗ đáp xuống đất đi thẳng về trước, lại đi qua một cửa nguyệt môn(*) là sẽ tới tiểu viện của Phi Sương, có điều làm sao trà trộn vào…”
(*) Cửa nguyệt môn:
Lạc Hành Chu nhíu mày, Tần Uyển Uyển tiếp lời: “Ta có thể đưa Thúy Lục vào cùng.”
“Hửm?”
Lạc Hành Chu nhìn qua: “Tức là sao?”
“Thúy Lục có thể biến thành một con chim đậu trên vai ta.
Ta đeo mặt nạ, hoàn thành tiết mục cùng với tỷ ấy.
Sau khi đáp từ trên trời xuống, chúng ta tìm cơ hội, Thúy Lục biến thành người, ta biến thành thị nữ bên cạnh, trực tiếp đi tới đó.
Ban đầu, ta mang mặt nạ, đợi sau khi Thúy Lục đáp xuống, tỷ ấy cũng mang mặt nạ, mọi người không phân biệt được.”
Tần Uyển Uyển giải thích.
Lạc Hành Chu nhíu mày: “Nhưng thuật dịch dung rất dễ bị nhận ra.
Cô hóa hoàng thị nữ tới đó, e rằng sẽ bị người ta phát hiện.”
“Nguyên thân Thúy Lục là chim, tỷ ấy biến hóa sẽ không bị nhận ra.
Còn về thuật dịch dung ——” Tần Uyển Uyển vừa nói vừa vung tay lên trước mặt Lạc Hành Chu, nháy mắt nàng biến đổi gương mặt, cùng lúc đó hồn quang cũng biến đổi.
Lạc Hành Chu sửng sốt, Tần Uyển Uyển lại biến một khuôn mặt khác, hồn quang cũng biến theo.
Cuối cùng Tần Uyển Uyển biến về dáng vẻ của mình, cười nói: “Ta có pháp bảo trên người, có thể tùy ý biến hóa.”
“Vậy tốt quá.” Lạc Hành Chu mừng rỡ: “Thế thì ta sẽ làm ông chủ đoàn tạp kỹ, cô biểu diễn Tiên nữ đàn tỳ bà dưới trăng, Giản đạo quân và Nam Phong biểu diễn Võ Tòng đánh hổ, vòng lửa, đập tảng đá.”
“Vậy ta thì sao?”
Tạ Cô Đường tò mò.
Lạc Hành Chu gượng cười: “Sư huynh, trước đây Liễu gia chủ thường xuyên làm khách tới Thiên Kiếm Tông, rất nhiều người biết huynh và đệ, chúng ta không thể lên sân khấu.”
“Nếu như nói quen biết…” Tạ Cô Đường cau mày: “Tất cả chúng ta đều gặp qua Liễu Trung.”
“Ta có thể biến thành chim.” Thúy Lục đáp ngay.
“Ta có thể biến thành kiến.” Nam Phong cũng đáp.
“Ta có thể biến tùy ý.” Giản Hành Chi lên tiếng.
Cả nhóm lấp đầy lời nói, Tạ Cô Đường nghẹn một hồi, chỉ đành nói: “Vậy ta đợi ở ngoài phủ chờ tin tức mọi người, có bất cứ chuyện gì, ta sẽ tới giúp đỡ.”
Mọi người quyết định xong, Lạc Hành Chu sực nhớ: “Vậy thầy bói bên cạnh phải làm sao?”
“Mặc kệ hắn.” Giản Hành Chi dứt khoát nói với Lạc Hành Chu: “Ngày mai ta âm thầm đi, để hắn ở một mình đi.”
“Được rồi.” Lạc Hành Chu gật đầu, lại dặn dò: “Còn nữa, mọi người phải nhớ chúng ta chỉ là một đoàn tạp kỹ bình thường, không có linh lực, tuyệt đối đừng để lộ chuyện mình có tu vi.”
“Hiểu rồi.”
Mọi người gật đầu.
Nhóm người đi về nghỉ.
Đợi sáng hôm sau, Lạc Hành Chu tới tìm bọn họ, phân chia công cụ, giải thích đại khái quy trình xong xuôi.
Đang định dẫn họ đi, nhưng y nhìn phải nhìn trái, rốt cuộc phát hiện một vấn đề.
“Nam Phong đâu?”
Lạc Hành Chu lấy làm lạ, lúc này mọi người mới phát hiện Nam Phong vẫn chưa có mặt.
Tần Uyển Uyển cảm ứng một chút, phát hiện Nam Phong vẫn còn ngủ trong phòng, vội dẫn người chạy tới phòng Nam Phong.
Bọn họ tìm kiếm một vòng không thấy, chỉ nghe tiếng khò khò ở trên giường.
Tần Uyển Uyển vạch chăn ra, tất cả mọi người nhìn kỹ một lượt mới phát hiện một con kiến nho nhỏ đang tựa vào mép gối.
“Nam Phong.”
Tần Uyển Uyển tới gần, nhổ cọng tóc chọc nó.
Nam Phong trở người, tiếng khò khò vang dội.
“Nam Phong!”
Tần Uyển Uyển dùng đầu ngón tay đẩy nó, Nam Phong vẫn không phản ứng.
Nàng quay đầu nhìn mọi người: “Chuyện gì thế này?”
“Rượu hôm qua…” Lạc Hành Chu do dự: “Mạnh quá sao?”
“Tửu lượng đâu đến mức đó?!”
Giản Hành Chi sửng sốt, Tần Uyển Uyển nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Bây giờ làm sao đây, thiếu một người được không?”
“Nhưng Võ Tòng đánh hổ là tiết mục hai người.”
Lạc Hành Chu cuống lên: “Cô và Thúy Lục chắc chắn không thể tách ra, ta không thể lộ diện, chỉ còn thiếu con hổ.”
Mọi người trầm mặc một lúc, Tần Uyển Uyển lên tiếng: “Gọi Mai Tuế Hàn đi, không cần nói cho hắn biết là chuyện gì.
Ta và Thúy Lục đi tìm Liễu Phi Sương, mọi người biểu diễn tiết mục là được.”
“Đúng, đúng, đúng.” Lạc Hành Chu gật đầu: “Lúc Uyển Uyển cô nương bay xuống, mọi người chỉ cần làm làm hành động hơi ầm ĩ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người là được, thêm hắn vào cũng chẳng đáng ngại.”
“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển nhìn sang Giản Hành Chi: “Người thấy thế nào?”
“Còn có thể thế nào?” Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp: “Thì thêm thôi, ta trông chừng hắn.”
Mọi người quyết định, Tần Uyển Uyển vội đi tìm Mai Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn đang ngồi cạnh bàn uống trà đọc sách.
Tần Uyển Uyển gõ cửa phòng hắn: “Mai công tử.”
“Có chuyện tìm ta à?”
Mai Tuế Hàn dựa nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh nói: “Không biết công tử có thể giúp đỡ đến Liễu phủ biểu diễn một tiết mục với chúng ta không?”
“Được chứ.” Mai Tuế Hàn cười: “Cô nương có lời mời, sao có thể không đi? Có điều không biết biểu diễn tiết mục gì?”
“Võ Tòng đánh hổ.” Giọng Giản Hành Chi truyền từ phía sau tới.
Y đi đến sau lưng Tần Uyển Uyển, thản nhiên nói: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ, khoác tấm da là được, chẳng có gì khó.”
“Không được.” Mai Tuế Hàn dứt khoát từ chối: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ.”
“Liễu Trung từng gặp ngươi, ngươi không thể sử dụng mặt thật của mình xuất hiện trên sân khấu.” Giản Hành Chi lạnh lùng đưa ra lý do: “Khoác da hổ.”
“Ta là pháp tu.” Mai Tuế Hàn vừa nói, ngũ quan trên mặt lập tức biến đổi, hồn quang cũng biến theo.
“Bàn về kỹ thuật biến hóa, e là ngươi không bằng ta.”
“Tại sao ngươi không làm hổ?” Giản Hành Chi nhíu mày.
Mai Tuế Hàn thản nhiên đáp: “Sợ bị ngươi thừa cơ đánh chết.”
Hai người nhìn nhau giằng co, Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng.
Giằng co hồi lâu, Giản Hành Chi cười khẩy: “Tùy ngươi.”
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng cáo từ, đuổi theo Giản Hành Chi, nhỏ giọng khuyên y: “Đừng giận, đừng giận.
Ta biết người phải hi sinh rất nhiều, ngày mai ta dạo chợ đêm với người, mua bánh trôi cho người nhé.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, bỗng nhiên cảm thấy làm cọp cũng chẳng đáng giận như vậy.
Y xoay người búng nhẹ lên đầu nàng, dằn khóe môi khen ngợi: “Hiểu chuyện.”
An ủi Giản Hành Chi xong, mọi người đứng dưới lầu đợi Mai Tuế Hàn.
Chẳng bao lâu sau, Mai Tuế Hàn chuẩn bị xong xuống lầu.
Vì ngụy trang đoàn tạp kỹ, mọi người đều thay quần áo vải thô.
Lạc Hành Chu dán một nốt ruồi lên mặt, đội mũ, trông dáng vẻ y hệt con buôn.
Thúy Lục hóa thành chim đậu trên bả vai Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đeo mạng che mặt, tay cầm tỳ bà, chỉ nhìn đôi mắt là đủ thấy mỹ nhân.
Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn biến thành hai người đàn ông cao to đi sau Tần Uyển Uyển.
Cả bọn theo Lạc Hành Chu trà trộn vào Liễu phủ.
Liễu phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Lục soát mọi thứ xong xuôi, mọi người được nhốt ở phòng chứa củi, đợi buổi tối bắt đầu biểu diễn.
Nhân cơ hội này, cả đám nước tới chân mới bắt đầu học biểu diễn, chủ yếu là Mai Tuế Hàn học lời kịch Võ Tòng.
Giản Hành Chi ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nhìn Mai Tuế Hàn học thuộc lòng mấy lời kịch ngớ ngẩn kia, cảm thấy may mắn: “Hên là ta không làm Võ Tòng.”
Hổ mà, nhảy tới nhảy lui, nhảy tưng bừng là được.
Mọi người chuẩn bị cả buổi chiều, rốt cuộc đã đến giờ lên sân khấu biểu diễn.
Nhóm người đi ra hậu trường, Lạc Hành Chu nhìn đằng trước giới thiệu chương trình, gấp gáp quay vào, thấp giọng dặn dò mọi người: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được sử dụng linh lực.
Chúng ta là đoàn tạp kỹ bình thường thôi.”
“Biết rồi.”
Mọi người gật đầu.
Lạc Hành Chu quay đầu nhìn sân khấu, nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên bên trên.
Lạc Hành Chu vẫy tay với Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn: “Sắp đến hai người rồi, nghe gọi thì đi lên.
Uyển Uyển cô nương theo ta.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, mang theo Thúy Lục đi cùng Lạc Hành Chu lên lầu, tới đường cáp treo phía trên.
Hai người Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi đứng sau sân khấu, Giản Hành Chi thờ ơ mở miệng: “Đã nói rồi đấy, mỗi người một tiết mục.
Ta đập búa, ngươi nâng tảng đá.”
“Ngươi làm con tin, ta nhắm mắt phóng phi tiêu.” Mai Tuế Hàn mở miệng tiếp lời.
“Ta ném vòng lửa.” Giản Hành Chi lại ôm một tiết mục.
“Ta cắm kiếm vào rương.” Mai Tuế Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
“Thân thể ngươi được không, kỹ thuật của ta không tốt lắm đâu.” Giản Hành Chi nhìn hắn.
“Trùng hợp thật.” Mai Tuế Hàn mỉm cười quay đầu: “Kỹ thuật của ta cũng chẳng ra sao.”
Dứt lời, tiếng giới thiệu chương trình vang lên: “Kế tiếp, đoàn tạp kỹ ‘Mệnh ta do ta, không do trời’ sẽ mang đến cho chúng ta hàng loạt màn diễn đặc sắc!”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên, tiếng chiêng trống gõ vô cùng náo nhiệt.
Mai Tuế Hàn và Giản Hành Chi nhìn nhau, cầm công cụ đi lên, giới thiệu chương trình thuyết minh: “Tiết mục thứ nhất, ngực đập vỡ tảng đá siêu siêu siêu to!”
Giới thiệu chương trình nói xong, chỉ thấy vài tu sĩ cầm băng ghế sắt, mang lên năm tảng đá lớn lên sân khấu.
Mai Tuế Hàn nhìn thấy tảng đá, sắc mặt hơi biến.
Hắn giả vờ bình tĩnh nằm lên băng ghế, năm tảng đá được người khác khiêng đặt lên ngực, hắn lập tức hụt hơi.
Giản Hành Chi giãn gân cốt, cầm lấy búa sắt bên cạnh
“Ngươi nói xem, người không dính vào chuyện này thì không cần phải chịu tội rồi, đúng không?”
Giản Hành Chi ẩn ý, Mai Tuế Hàn duy trì phong độ: “Thiên mệnh chỉ lối, ta không thể chối từ.”
Giản Hành Chi vừa nghe thiên mệnh đã thấy phiền, y giơ búa sắt lên, đập mạnh xuống!
Nháy mắt tảng đá tan thành tro bụi, Mai Tuế Hàn phun một búng máu.
Dưới sân khấu sững sờ chốc lát, tiếp đó là tiếng vỗ tay như sấm.
“Hay lắm!” Có người dưới sân khấu phấn khích lên tiếng: “Ta chưa từng xem ngực đập vỡ tảng đá nào mạnh như vậy!”
“Một tên pháp tu…” Giản Hành Chi ném búa sắt, cười nhạo: “Cũng có chút bản lĩnh.”
Mai Tuế Hàn không nói.
Hắn bịt miệng hộc máu, chống người ngồi dậy.
Thấy người khiêng bàn xoay lên, hắn kích động đi tìm phi tiêu.
“Kế tiếp, bịt mắt phóng phi tiêu bàn xoay!”
Giới thiệu chương trình lại vang lên, Giản Hành Chi bị người ta cột vào bàn xoay, thờ ơ nhìn Mai Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn lau máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Xoay, xoay nhanh một chút cho ta!”
Người bên cạnh ngây người, giới thiệu chương trình lập tức nói: “Xem ra vị tráng sĩ này tài nghệ cao siêu.
Nào, chúng ta xoay bàn với tốc độ nhanh nhất!”
Phi tiêu chưa phóng, tiếng vỗ tay đã vang lên trước.
Tất cả mọi người đều bị màn kíc.h thích này hấp dẫn.
***
Tần Uyển Uyển và Lạc Hành Chu đứng trên cao.
Nàng và Thúy Lục đều thay y phục giống nhau, y phục này vốn của nữ tử Tây Cảnh, trông rất có phong vị Đôn Hoàng(*).
Váy dài màu ánh trăng, nửa thân trên để lộ cánh tay và eo thon, kim trâm búi cao, chân trần đeo chuông, hai sợi ruy băng cột trên tay, nhìn qua nhẹ nhàng thoát tục.
(*) Tên của một thành phố thuộc tỉnh Cam Túc, tại đây có các hang động chứa các bức bích họa về tượng Phật và tiên nữ, đặc biệt trang phục các tiên nữ rất đặc trưng.
Nàng đeo mặt nạ trắng bạc.
Nghe thấy tiếng vỗ tay, Tần Uyển Uyển đang đi theo Lạc Hành Chu cùng nhìn về phía sân khấu phát hiện bàn xoay của Giản Hành Chi bị xoay hết cỡ, không khỏi kinh hãi.
“Không… không sao chứ…”
Nàng lắp bắp lên tiếng: “Sao bọn họ lại biểu diễn kí.ch thích thế?”
“Càng kí.ch thích càng tốt.” Lạc Hành Chu vui vẻ nói: “Như vậy đám người mới không chú ý đến cô.”
“Chắc không sao đâu nhỉ…” Tần Uyển Uyển không yên tâm.
Thúy Lục cười khẽ: “Có thể xảy ra chuyện gì được? Yên tâm đi.”
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên sân khấu.
Bàn xoay xoay đến chẳng thấy người đâu, Mai Tuế Hàn bịt mắt, giơ tay lên phóng thẳng về phía Giản Hành Chi!
Giản Hành Chi thấy phi tiêu tới, uốn người thành một góc độ mà người thường khó lòng làm được, tránh tránh né né trên bàn xoay, lợi dụng sức gió tạo ra lúc xoay chuyển cơ thể để thay đổi phương hướng phi tiêu.
Đợi phóng xong trăm cây phi tiêu, bàn xoay dừng lại, mọi người nhìn thấy cơ thể Giản Hành Chi uốn thành một góc độ quỷ dị, phi tiêu cắm chi chít dọc theo cơ thể, đặc biệt là nửa thân dưới từng cây từng cây chen chúc, núi đao biển đao.
Miệng Giản Hành Chi còn cắn một cây phi tiêu.
Y lia mắt nhìn Mai Tuế Hàn, nở nụ cười khinh miệt.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sóng triều, nhóm Tần Uyển Uyển ngồi trên cao cũng không nhịn được vỗ tay cùng người dưới sân khấu.
“Bậc thầy phác họa đường nét cơ thể(*)!” Giới thiệu chương trình xúc động hô to: “Tiết mục càng ngày càng đặc sắc!”
(*) Câu nói thường dùng trong game bắn súng để chỉ tài thiện xạ quá tệ, toàn bắn trượt sang bên cạnh kẻ địch, giống như