Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

116: Hôn Xong Rồi Chạy Đồ Đểu Cáng!


trước sau


Tiếng vừa dứt, lửa lớn bốc lên tận trời.

Dây leo gào thét thành tiếng, càng nhiều dây leo xuất hiện từ dưới đất lên, phóng về phía tấn công nó!
Pháp tu không như kiếm tu, mặc dù phạm vi tấn công của nhóm người này rất mạnh nhưng cơ thể vô cùng yếu ớt, chỉ cần tiếp cận, ắt chết chắc.
Mai Tuế Hàn thuần thục đáp xuống cạnh Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển giơ tay chém đứt dây leo phóng về phía hắn, kinh ngạc hỏi: “Mai Tuế Hàn?”
“Thất vọng?”
Mai Tuế Hàn mỉm cười liếc nhìn nàng, pháp ấn bay lượn không ngừng, điên cuồng đốt cháy gốc rễ dây leo.
Rõ ràng dây leo biết người uy hiếp lớn nhất ở đây là ai, nó ra sức tấn công Mai Tuế Hàn.

Tần Uyển Uyển dứt khoát canh giữ bên cạnh hắn, liều mình chém đứt dây leo tấn công Mai Tuế Hàn.
Trên trời loáng toáng chấn rung, có điều so với dây leo dưới mặt đất thì không đủ gây sự chú ý cho Tần Uyển Uyển.

Nàng tập trung lên dây leo bổ nhào tới, kết hợp với Mai Tuế Hàn một công một thủ, phối hợp không chê vào đâu được.
Dường như Mai Tuế Hàn vô cùng quen thuộc phong cách xuất chiêu của nàng, lần nào cũng có thể né tránh hoàn mỹ sau lưng nàng, khiến nàng dễ dàng xử lý dây leo.

Thậm chí hắn còn có thời gian giúp nàng quét dọn sạch sẽ vài dây leo mà nàng không lo tới, trông hoàn toàn không giống lần đầu hợp tác, mà giống như đã hợp tác vô số lần.

Có đôi khi Tần Uyển Uyển cảm thấy người đứng phía sau không phải Mai Tuế Hàn mà là Giản Hành Chi.
Suy nghĩ này nhất thời khiến nàng mất tập trung, dây leo lập tức chui lên từ dưới chân.

Mai Tuế Hàn kéo nàng vào lòng, một pháp quyết và dây leo va chạm mạnh, hắn kéo nàng nhảy tới cách đó không xa.
“Nghĩ gì đấy?”
Tiếng cười của Mai Tuế Hàn vang lên sau lưng.

Hai người vừa đáp xuống đất, Tần Uyển Uyển khom lưng luồn dưới tay áo hắn, chém đứt dây leo phía sau, tựa lưng với hắn, bình tĩnh mở miệng: “Đang nghĩ cứ cảm thấy không phải lần đầu tiên gặp công tử.”
“Hửm?” Pháp ấn trên tay Mai Tuế Hàn bay lượn: “Tiếc là ta quên mất chuyện trước đây rồi, nếu không không chừng đã gặp nhau rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, bầu trời chấn động mạnh một cái, giống như có người đang chém kết giới.
Kiếm ý quen thuộc xuất hiện, Tần Uyển Uyển ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu.
Mai Tuế Hàn liếc nhìn nàng, ý cười không giảm, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm đi nhiều: “Giản Hành Chi tới rồi.”
Dứt lời, quang kiếm mạnh mẽ đánh bung kết giới.

Ngay lúc Tần Uyển Uyển bước lên, Mai Tuế Hàn ôm eo nàng, vội vàng nhảy về sau.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm, quang kiếm bay từ trên trời xuống, mặt đất giống như bị cự long xuyên qua, liên tục rạn nứt, toàn bộ ảo cảnh ầm ầm sụp đổ.
Tần Uyển Uyển nhân lúc Mai Tuế Hàn ôm nàng mất trọng lượng, giơ tay vịn cánh tay hắn, một pháp ấn Tịch Sơn lẳng lặng rơi xuống.

Lúc đáp xuống đất, họ phát hiện mình đã trở về biệt viện Liễu gia, nàng lập tức nghe thấy tiếng Giản Hành Chi gọi: “Tần Uyển Uyển, qua đây.”
Mai Tuế Hàn buông tay.

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi cầm kiếm đứng cách đó không xa, vẻ mặt lãnh đạm điềm tĩnh tựa như dáng vẻ tiên quân cao ngạo lạnh lùng khi ở Tiên giới.
Trực giác Tần Uyển Uyển cảm thấy không ổn, bước nhanh đến cạnh Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Mai Tuế Hàn, Mai Tuế Hàn mỉm cười nghiêng đầu: “Vừa vặn, sớm một bước.”
Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói.

Tần Uyển Uyển khẽ ho một tiếng, lặng lẽ đứng ngăn cách giữa hai người, đề phòng Giản Hành Chi đột ngột ra tay, khoa trương giải thích: “Giản Hành Chi, lúc nãy người không thấy tình huống nguy hiểm cỡ nào đâu.

May mà Mai công tử tới nhanh, nếu không mạng nhỏ của ta tiêu tùng rồi.”
“Ta đã thấy.” Giản Hành Chi lạnh nhạt mở miệng, Tần Uyển Uyển ngây người.
“Hả?”
“Hắn tới nhanh cũng tốt.” Giọng nói Giản Hành Chi hờ hững: “Dù sao ta và hắn đều như nhau, sẽ luôn có người đến cứu nàng, nàng cũng chẳng quan tâm là ai.”
Lời này khiến người ta không thấy gì sai, nhưng lại cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Mai Tuế Hàn mỉm cười lên tiếng: “Giản đạo hữu nói đúng, chỉ cần Uyển Uyển bình an là được, ai ra tay cũng chẳng quan trọng.

Dù sao…” Mai Tuế Hàn giơ tay chỉ lên trời: “Duyên phận trời định.”
Vừa dứt lời, kiếm Giản Hành Chi tuốt khỏi vỏ, kề ngay cổ Mai Tuế Hàn.

Quạt trong tay Mai Tuế Hàn ngăn chặn kiếm Giản Hành Chi lại, nhướng mày: “Thế nào, ta đã cứu người, ngươi còn muốn giết ta?”
“Giản đạo quân! Tần cô nương!”
Hai người đang giằng co, giọng nói của Lạc Hành Chu đột nhiên vang lên.
Giản Hành Chi quay đầu, nhìn thấy Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương dẫn Tạ Cô Đường và người nhà chạy vào, mọi người hấp tấp xông lên.

Nhìn thấy bầu không khí quỷ dị của ba người, Liễu Phi Sương hoang mang hỏi: “Các người làm gì đấy?”
“Không có gì.”
Giản Hành Chi dứt khoát thu kiếm, xoay người nói: “Tìm chỗ bàn bạc đi.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn sang Liễu Trung, nhắc nhở: “Thứ tối nay là nhắm vào Đại tiểu thư nhà ông, tốt nhất ông bảo gia chủ mình nói chuyện với chúng ta đi.”
Liễu Trung do dự chốc lát, kính cẩn nói: “Mời chư vị đạo quân cùng đi theo lão nô.”
Nhóm người đi theo Liễu Trung ra ngoài.

Liễu Phi Sương chạy tới trước mặt Tần Uyển Uyển, bắt lấy nàng, gấp gáp hỏi: “Cô không bị thương chứ?”
Người tới đông liền tách hai người ra.
Giản Hành Chi đi một mình theo Liễu Trung phía trước, nghe Tần Uyển Uyển ở phía sau trấn an Liễu Phi Sương và Thúy Lục giống như chưa xảy ra chuyện gì: “Không sao, Mai công tử và Giản đạo quân đều tới kịp thời.”
Không biết tại sao nghe thấy giọng nàng, y cảm giác khó chịu trong lòng.
Y cũng đã tức giận, đã đau lòng, nói nàng như thế, mà nàng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nói dễ nghe thì là bao dung, nói khó nghe thì là không quan tâm.
Đối với Tần Uyển Uyển mà nói, dường như y và tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có gì khác biệt.
Trong thế giới của nàng, Giản Hành Chi không cứu nàng thì vẫn có Mai Tuế Hàn.

Y cho rằng y và Tần Uyển Uyển phối hợp ăn ý độc nhất vô nhị, thật ra Mai Tuế Hàn cũng có thể.
Y chưa bao giờ là người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Giản Hành Chi nhớ đến dáng vẻ hai người phối hợp ngăn địch trên vùng trời lúc nãy, nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện sau lưng, y không nhịn được siết chặt kiếm thêm mấy phần.
Tạ Cô Đường đi tới cạnh Giản Hành Chi, nhận ra cảm xúc Giản Hành Chi bất thường, không khỏi lo lắng: “tiền bối?”
“Không có gì.” Giản Hành Chi nhanh chóng đáp, gương mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhắc nhở Tạ Cô Đường: “Làm chính sự.”
Nói xong, y quay đầu nhìn gia chủ Liễu gia – Liễu Nguyệt Hoa dẫn người đứng một bên, cùng với Liễu Phi Nhứ mỉm cười đứng đằng sau quan sát bọn họ.
Tạ Cô Đường thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, lập tức nhận ra ý của y, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa, hành lễ: “Cô Đường bái kiến Liễu tiền bối.”
“Hóa ra là Cô Đường.” Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, ngày càng tuấn lãng rồi.

Tối nay…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn một vòng: “Không biết xảy ra chuyện gì?”
“Đừng hỏi họ nữa.” Liễu Phi Sương nghe nói thế, lập tức lên tiếng, chạy ra khỏi nhóm người, đỏ mắt nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Là con gọi họ tới, mẹ cũng đừng giấu giếm nữa.

Hôm nay, con muốn nói cho Thiên Kiếm Tông, con đã bị Bạch Vi nguyền rủa không thể thành hôn.

Nếu như con thành hôn, tân lang tân nương chắc chắn phải chết.

Các người muốn dùng Thủy linh châu gọi Ngọc Linh Lung hiện thế, bất chấp tính mạng Hành Chu và con.

Mẹ…”

“Chỉ một Bạch Vi cỏn con!”
Liễu Nguyệt Hoa nghe thấy lời Liễu Phi Sương, tức giận quát: “Liễu thị ta sợ cô ta sao?!”
“Không sợ?” Liễu Phi Sương nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Hoa: “Lão tổ tông chuyển thế ba lần đều chết trong tay cô ta, các người ngăn cản thành công chưa?”
Liễu Nguyệt Hoa không đáp.

Bà và con gái mình nhìn nhau.

Tần Uyển Uyển nghe vậy, chậm rãi nói: “Nếu mọi người đã nói ra, Liễu gia chủ, ngài có việc đừng ngại cùng bàn bạc.

Bạch Vi này rốt cuộc là người phương nào?”
“Nói đi.” Không đợi Liễu Nguyệt Hoa mở miệng, Liễu Phi Sương đã bình tĩnh lên tiếng: “Nếu mẹ muốn thông gia với Thiên Kiếm Tông, ít nhất phải nói rõ với người ta rốt cuộc người muốn giết Lạc Hành Chu là ai.”
“Chuyện này liên quan đến cơ mật Liễu thị…”
Liễu Phi Nhứ đứng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng, có điều hắn vừa mở miệng, Liễu Phi Sương đã giận dữ quát: “Ta nói mẹ ta quyết định, đến lượt huynh nói sao?!”
Vẻ mặt Liễu Phi Nhứ cứng đờ.

Một lát sau, hắn không để bụng mà mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Cô mẫu(*), người xem chuyện này…”
(*) Chị hoặc em gái của cha
“Vào đại sảnh nói chuyện.”
Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rất lâu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, căn dặn Liễu Phi Nhứ: “Phi Nhứ, mời mọi người vào đại sảnh ngồi.”
“Vâng.”
Liễu Phi Nhứ kính cẩn đáp, Liễu Nguyệt Hoa được thị nữ dìu đỡ rời khỏi.

Liễu Phi Nhứ quay đầu nhìn mọi người: “Nếu các vị có thời gian, mời theo tại hạ đến đại đường ngồi.”
Cái mọi người đợi chính là lúc này, Tạ Cô Đường thi lễ: “Xin Đạo quân dẫn đường.”
Liễu Phi Nhứ giơ tay bày tư thế “mời”, dẫn Tạ Cô Đường đi về trước.
Giản Hành Chi đứng yên bất động, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh Thúy Lục cụp đầu cũng không nhúc nhích.

Lạc Hành Chu nhìn Giản Hành Chi: “Giản đạo quân?”
Giản Hành Chi không đáp lời, rốt cuộc cất bước rời đi.
Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, rồi nhìn Tần Uyển Uyển: “Hai người lại giận dỗi cái gì đấy?”
“Không có gì.”
Tần Uyển Uyển cười: “Không có giận dỗi.”
Thúy Lục không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tình huống ban nãy là sao, đó là ảo cảnh gì?”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục hỏi chuyện này liền kể lại.

Nàng giấu đi lời người phụ nữ nói trong ảo cảnh, chậm rãi thuật lại chuyện gặp nạn trong ảo cảnh.

Mọi người đều chạy tới bên cạnh nàng nghe, đợi khi nghe xong thì cũng đã gần tới đại sảnh.
Lạc Hành Chu phân tích: “Nói như vậy, bản thể của người phụ nữ kia hẳn là hồng dây?”
“Cái này còn phải nói?” Liễu Phi Sương cười y: “Ta đã nói rồi, người phụ nữ này tên Bạch Vi, huynh nghĩ chúng ta không biết cô ta là ai à?”
“Cái tên Bạch vi này… ta cảm thấy quen quen?”
Lạc Hành Chu cau mày, Tạ Cô Đường thản nhiên nhắc nhở: “Là vị tu Đạo nghìn kiếp hóa mộng nhập ma kia.”
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu đột ngột bừng tỉnh, trừng tròn mắt.

Liễu Phi Sương thấy vẻ mặt của y, khẽ xì một tiếng: “Sợ à?”
“Sợ…” Lạc Hành Chu cố căng da mặt, lắp bắp nói: “Huynh có gì phải sợ?”
“Còn dám thành hôn với ta không?” Liễu Phi Sương như cười như không: “Có phải rất hối hận không?”
“Có gì không dám?” Lạc Hành Chu bình tĩnh lại, thoải mái hơn nhiều: “Nàng đã dám gả, lẽ nào ta không dám cưới?”
“Huynh chỉ biết mạnh miệng.”
Liễu Phi Sương nói xong, sải bước vào đại sảnh trước, dẫn mọi người ngồi xuống.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chia nhau ngồi hai bên, Mai Tuế Hàn ung dung ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển, mỉm cười hỏi: “Tần cô nương, không để ý chứ?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, không nói nhiều.

Giản Hành Chi lướt mắt qua bọn họ, ánh mắt khựng lại, sau đó vẫn vờ không có gì dời đi.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thị nữ dâng trà rồi lập tức lui, đóng cửa lại, chỉ để lại nhóm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, cùng ba người Liễu Nguyệt Hoa, Liễu Phi Nhứ và Liễu Phi Sương.
“Như tối nay các vị đã thấy, lão thân cũng không giấu giếm chư vị.

Người phụ nữ tối nay các vị trông thấy trong ảo cảnh tên là Bạch Vi, kết thù oán với Liễu thị ta nhiều năm.”
Liễu Nguyệt Hoa ngồi bên trên, tướng mạo ngoài ba mươi nhưng thần sắc tràn đầy mệt mỏi.

Bà nhìn Tần Uyển Uyển, thấy Tần Uyển Uyển không phản ứng với cái tên này, bèn nhìn sang Tạ Cô Đường: “Hẳn các cậu đã nghe qua tên của Bạch Vi.”
“Vâng.” Tạ Cô Đường gật đầu: “Nhưng không biết được tường tận, hi vọng Liễu gia chủ nói thêm vài câu.”
“Nhắc đến Bạch Vi, nhất định phải nói từ một môn công pháp tu hành đặc biệt nhất giới ta, Công pháp này tên là “Đạo nghìn kiếp hóa mộng”.

Người bình thường tu đạo chỉ tu một kiếp, nhưng tu Đạo nghìn kiếp hóa mộng là dùng một nghìn kiếp ngộ đạo.

Đợi sau khi ngộ đạo, người đó không chỉ phi thăng mà trực tiếp dấn thân tiên thai, từ nhỏ đã là tiên thể.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển sững người.

Giản Hành Chi theo bản năng nhìn sang Tần Uyển Uyển.
Liễu Nguyệt Hoa không nhận ra tương tác giữa hai người, nói tiếp: “Con của tiên nhân, tiên thể từ bé, nhưng trên đời này làm gì có kết quả nào không có nguyên nhân? Cái mà Đạo nghìn kiếp hóa mộng tu chính là tiền sinh con của tiên nhân.

Người tu đạo này thường là bắt đầu từ sinh linh thấp nhất, hoặc hoa cỏ, hoặc linh mộc, sau đó trải qua nghìn kiếp luân hồi.

Một nghìn kiếp này là người, là côn trùng, là hoa chim, là gia súc gia cầm, trải qua nhân gian thiện ác, gió táp mưa sa, đến chết không quên bản tính, không sinh ác ý, vẫn nguyện cầu một đường sinh cơ, như vậy sẽ đắc đạo tại kiếp thứ một nghìn, mang theo ký ức đi về Tiên giới, trở thành tiên thai.

Đạo này rất ít người tu, mà Bạch Vi và tỷ tỷ Tố Đàn Âm cùng rễ khác gốc với cô ta là hai người duy nhất tu đạo này trong nghìn năm ở giới ta.

Thế nhưng tại kiếp thứ năm trăm, Bạch Vi từ bỏ đạo này, chuyển sang tu ma đạo.

Mà Tố Đàn Âm thì đã đắc đạo phi thăng hơn hai trăm năm trước.
Hơn hai trăm năm…
Tần Uyển Uyển không nhịn được hỏi: “Cụ thể là năm nào?”
“Chuyện này, lão hủ không biết.” Liễu Nguyệt Hoa lắc đầu: “Thật ra sở dĩ chúng ta biết Tố Đàn Âm phi thăng là vì lúc Tố Đàn Âm còn ở, Bạch Vi chịu sự ràng buộc, chưa từng xuất hiện làm chuyện xấu.

Sau khi Tố Đàn Âm đi, Bạch Vi lập tức mở sát giới, có điều khi đó cô ta chỉ giết ma tu, không xem như quá đáng.

Cho đến một trăm năm trước, cô ta và lão tổ Liễu Y Y của Liễu thị ta kết thù oán.

Lão tổ bị cô ta đả thương qua đời, nhưng cô ta vẫn không thỏa mãn, vì thế từng buông lời thề trước cửa Liễu thị, muốn lão tổ ta đời đời kiếp kiếp không có được tình yêu, không được chết yên ổn.

Cô ta hạ chú lên hồn phách của lão tổ, không cho phép lão tổ chuyển thế rời khỏi Hoa Thành.

Một trăm năm nay, thầy bói tính ra lão tổ chuyển thế ba lần, nhưng mỗi một lần…”
“Đều bị cô ta giết ngay lúc thành hôn?”
Giản Hành Chi tiếp lời.

Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, lúc này mọi người đã biết nguồn gốc minh hôn Hoa Thành.
Một trăm năm nay, Hoa Thành chết tổng cộng ba cặp tân lang tân nương, mà ba cặp này đều là chuyển thế của Liễu Y Y, bị Bạch Vi đuổi giết.

“Vậy Liễu Phi Sương…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Liễu Phi Sương.

Nàng ta xoay đầu, bất đắc dĩ nói: “Đúng, ta là chuyển thế của Liễu Y Y.”
Dường như nàng ta không muốn thừa nhận quan hệ giữa mình và Liễu Y Y, ngẫm nghĩ rồi nhấn mạnh: “Nhưng ta chẳng nhớ gì cả, ta không phải cô ta!”
“Đã vậy…” Giản Hành Chi cau mày: “Các người đều biết nếu xuất giá, Bạch Vi sẽ tìm tới cửa, vì sao còn để cô ta giống trống khua chiêng xuất giá như thế?”
“Bà ấy vì Thủy linh châu…”
“Mẹ là vì con!”
Hai mẹ con đồng thời lên tiếng.

Liễu Phi Sương ngây người, dường như Liễu Nguyệt Hoa cảm thấy mình lỡ lời, đỏ mắt xoay đầu đi.
Liễu Phi Nhứ nhìn hai mẹ con, thở dài nói: “Chuyện đã đến hôm nay, cô mẫu để cháu nói cho.

Thật ra ba đời trước, Bạch Vi đều không thể khẳng định đó là lão tổ, cho nên quan sát những cô gái đó mãi đến ngày thành hôn.

Cuối cùng, cô ta lựa chọn thà giết lầm một trăm còn hơn bỏ sót một người, vì vậy gi.ết chết những cô gái kia.

Nhưng từ khi đường muội(*) ra đời đã mang theo lời nguyền năm đó, chắc chắn là Liễu Y Y, cho nên từ nhỏ đã bị các loài thực vật tấn công.

Vì để đường muội được yên ổn, nhiều năm nay cô mẫu vẫn luôn dùng linh lực kéo dài tính mạng đường muội, ngày đêm trông nom.

Thế nên bất luận đường muội thành hôn hay không, Bạch Vi sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Nhưng tiêu hao như thế, thân thể cô mẫu từ từ suy yếu, bà sợ sau này mình không thể bảo vệ Phi Sương.

Đúng lúc hôm nay Ngọc Linh Lung sắp hiện thế, cô mẫu muốn dùng Thủy linh châu gọi Ngọc Linh Lung, dùng sức mạnh Ngọc Linh Lung g.iết chết Bạch Vi, cắt đứt hậu hoạn.”
(*) Em họ
Nghe nói thế, Liễu Phi Sương sững sờ nhìn Liễu Nguyệt Hoa.

Liễu Nguyệt Hoa không nhìn nàng, chỉ nói: “Chúng ta kéo Thiên Kiếm Tông vào, thật vô cùng có lỗi, chỉ là chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
“Chuyện này…” Tạ Cô Đường chần chờ: “Liễu gia chủ nên nói từ sớm.”
“Cô Đường, các cậu còn nhỏ, chưa từng giao đấu với Bạch Vi.” Liễu Nguyệt Hoa cười khổ: “Năm đó, lần đầu Bạch Vi giết người phạm giới là giết một vị đệ tử của Thiên Kiếm Tông.

Cô ta và vị đệ tử kia mến nhau, quyết định vĩnh viễn dừng lại ở kiếp kia, tu đạo lại từ đầu.

Kết quả sống với nhau vài chục năm, đệ tử kia thấy nhân sinh đằng đẵng, lĩnh hội Vấn Tâm Kiếm tầng thứ ba, muốn chia tay với cô ta.

Vì thế Bạch Vi gi.ết chết đệ tử này, còn đánh lên Thiên Kiếm Tông, tàn sát cả Tông môn.”
Nghe nói thế, Tạ Cô Đường sững người.

Liễu Nguyệt Hoa nói tiếp: “Thiên Kiếm Tông vốn định tập hợp cả Tông siết chết Bạch Vi, kết quả Tố Đàn Âm xuất hiện.

Cô ta lấy sức một mình, chẳng tổn một binh một tốt đã mang Bạch Vi đi.

Thế nhân đều ca ngợi phong thái tài hoa của Minh Tịnh đạo quân, đó là vì chưa từng gặp Tố Đàn Âm.

Nếu Tố Đàn Âm còn trên đời này, thiên hạ không ai địch lại.

Mặc dù Bạch Vi không bằng Tố Đàn Âm nhưng dù sao cũng tu năm trăm kiếp, trưởng bối Tông môn cậu biết được sẽ không cho Hành Chu mạo hiểm.”
“Hôm nay…” Liễu Nguyệt Hoa thở dài.

Bà ngẩng đàu nhìn Lạc Hành Chu: “Hành Chu, ta cũng không cưỡng cầu cậu phải cưới Phi Sương, nhưng có thể nể mặt sự giao hảo giữa hai Tông, đưa Thủy linh châu cho ta không.

Cậu muốn cái gì, chỉ cần Hoa Thành có thể, chúng ta nhất định sẽ đưa cho cậu.”
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu không lên tiếng.

Y ngẩng đầu nhìn Liễu Phi Sương, thấy Liễu Phi Sương cứng đầu không nói, y trầm mặc một hồi rồi cười bảo: “Liễu tiền bối nói đùa rồi, ta muốn cưới Phi Sương là chuyện của ta.”
Liễu Nguyệt Hoa sững sờ.

Lạc Hành Chu đứng lên, nghiêm túc nhin Liễu Phi Sương: “Ta tới đây không phải là để từ hôn.

Ta chỉ muốn hỏi Phi Sương nếu nàng bằng lòng lấy ta, ta liền tới cửa đón dâu.

Nếu Phi Sương không muốn…”
“Vậy huynh thế nào?”
Liễu Phi Sương quay đầu, hơi ngạc nhiên hỏi.

Lạc Hành Chu ngượng ngùng sờ mũi, hỏi dò: “Năm khác ta lại tới?”
Liễu Phi Sương nhìn Lạc Hành Chu.

Lạc Hành Chu mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, ý nguyện của trưởng bối phụ mẫu ta, người không cần nghĩ nhiều.

Phụ thân ta sẽ đồng ý thôi.”
Liễu Nguyệt Hoa không lên tiếng.

Bà nhìn Lạc Hành Chu, thật lâu sau nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ ngoan.”
“Chuyện Bạch Vi, ta sẽ báo với phụ thân.

Nếu như ông ấy bằng lòng, Thiên Kiếm Tông sẽ phái người chi viện.

Nếu như ông ấy không bằng lòng…”
Lạc Hành Chu do dự chốc lát, Tạ Cô Đường mở miệng: “Ta sẽ bảo vệ sư đệ và Liễu tiểu thư, ngày cưới có thể tổ chức đúng hạn.”
Lạc Hành Chu quay đầu, thấy ánh mắt Tạ Cô Đường trầm ổn, chóp mũi Lạc Hành Chu cay cay: “Sư huynh…”
Tạ Cô Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Thúy Lục: “Không biết các vị có thể giúp Tạ mỗ một tay?”
“Có thể.” Giản Hành Chi dứt khoát đáp: “Vỗn dĩ cũng là chuyện chúng ta muốn quản.”
Giản Hành Chi nói xong, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Hoa: “Ngày cưới tổ chức đúng hạn.

Tối nay ảo cảnh của cô ta bị phá, hẳn là tổn thương nguyên thần, tạm thời an toàn.

Nhân cơ hội này, chúng ta tăng cường kết giới phòng ngự, bắt đầu từ hôm nay thay phiên trông chừng Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương đến khi kết thúc ngày cưới, đồng thời giúp các người giết Bạch Vi.

Sau đó, ta có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời nói.”
“Ngày sau, ta mở Đăng Tiên Môn, có thể mượn mảnh Ngọc Linh Lung trong tay Liễu thị dùng hay không?”
Nghe nói thế, Liễu Nguyệt Hoa mỉm cười: “Nếu Đạo quân có thể giúp Liễu thị giải quyết ân oán với Bạch Vi, chúng ta xin hai tay dâng Ngọc Linh Lung, cần gì mượn dùng?”

“Vậy một lời đã định.”
Giản Hành Chi và Liễu Nguyệt Hoa thỏa thuận tiến trình.

Mọi người bàn bạc xong, Liễu Trung phái người đến khách sạn đón Nam Phong, sau đó sắp xếp cho nhóm người Tần Uyển Uyển ở lại.
Mọi người đi theo Liễu Trung vào sân viện cho khách.

Liễu Trung chia phòng cho mọi người xong, Tần Uyển Uyển lén lút nhìn Giản Hành Chi, nhớ tới đối thoại lúc nãy cứ cảm thấy Giản Hành

Chi nên nói gì đó với nàng, nhưng Giản Hành Chi không mở miệng, lòng nàng nghẹn đến bức bối, lên không được, xuống không xong.

Thấy từng người tạm biệt muốn về phòng, Tần Uyển Uyển không nhịn được định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe Mai Tuế Hàn xoay quạt nhìn cây cối tiểu viện, cất tiếng khen ngợi: “Cảnh sắc Giang Nam thật là độc đáo.”
Giản Hành Chi nghe thế, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tất cả mọi người đều bị hành động của y làm hết hồn, cả đám nhìn sang Tần Uyển Uyển theo bản năng.

Tần Uyển Uyển ngây người, giọng không dễ chịu mấy: “Nhìn ta làm gì, đâu phải ta đập cửa.”
Nói xong, nàng bước vào phòng mình, cũng đóng sầm cửa lại.
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn về phía Mai Tuế Hàn, cây quạt của Mai Tuế Hàn chỉ sang phòng Tần Uyển Uyển: “Hay là ta đi an ủi một phen?”
“Không cần!” Thúy Lục lập tức lên tiếng, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, cậu để ý hắn cho kỹ.

Nhất định phải để Mai công tử ngủ một giấc thật ngon, mau chóng trị khỏi chứng mất trí nhớ của hắn.”
“Đa tạ Thúy Lục cô nương quan tâm.”
Mai Tuế Hàn mỉm cười, ung dung bước vào gian phòng xa nhất trong sân viện.
Tần Uyển Uyển vào phòng, rót cho mình một cốc nước lạnh.
38 thấy nàng khó chịu, tức giận nói: “Làm gì phải nhịn, đi mắng y đi!”
“Không đi.” Tần Uyển Uyển ngồi lên giường tĩnh tọa, nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Người ta nói sai cái gì? Chẳng phài nói y và Mai Tuế Hàn không có gì khác nhau sao, đúng là không có gì khác nhau, ta có gì mà phải nhịn? Lại cần gì mắng y?”
Lời này làm 38 á khẩu, nó lắp bắp: “Tên… tên đàn ông này nói chuyện chẳng lựa lời, đúng là không đáng tin.”
Tần Uyển Uyển không để ý tới 38, nhắm mắt tĩnh tọa.

Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy cách vách mở cửa, dường như là đi ra ngoài.
Lòng nàng chộn rộn, nhắm mắt ngồi trên giường nhập định rất lâu nhưng cũng không nhập định được.
38 ngẫm nghĩ, thở dài: “Cô cũng đừng giận dỗi với y, chắc chắn là y uống giấm…”
“Nói năng cẩn thận.” Tần Uyển Uyển cắt lời 38, giọng điệu điềm tĩnh: “Ta và y là quan hệ gì? Y có gì mà uống giấm?”
38: “…”
38 thấy Tần Uyển Uyển chẳng đả động gì, suy nghĩ nói: “Nếu đã không có gì để giận, với tư cách một tiểu đội, ít nhất cô cũng phải nói một tiếng với y chuyện xảy ra tối nay, để y có chuẩn bị chứ?”
Tần Uyển Uyển không nói, 38 khẳng định: “Quả nhiên lòng cô đang giận dỗi y, dỗi đến chẳng màng đại cục.

Cô nói xem cô có khác gì y…”
“Được rồi.”
Tần Uyển Uyển bị 38 léo nhéo đến phiền, nàng cắt lời nó rồi đứng lên, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ tìm người.
“Nói xong chính sự liền trở về.”
***
Tần Uyển Uyển lần theo khí tức của Giản Hành Chi đến phía sau núi, Giản Hành Chi đang luyện kiếm trong rừng.
Kiếm khí cường thịnh, trường kiếm dẫn nguyệt.
Tần Uyển Uyển đi đến cánh rừng chợt thả chậm bước chân.

Giản Hành Chi biết nàng đến nên cũng không lên tiếng.

Tần Uyển Uyển đứng một bên, nghiêm mặt nói chuyện công: “Thật ra hôm nay Bạch Vi có nói vài lời trong ảo cảnh, nhưng ta chưa nói cho người khác.”
“Ờ.”
Giản Hành Chi vừa luyện kiếm, vừa bình tĩnh trả lời: “Ta nghe rồi.”
“Người nghe thấy?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu.

Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp: “Ta luôn ở bên ngoài chém kết giới, ngay sau khi nàng vào, ta đã đến.”
“Vậy Mai Tuế Hàn…”
Tần Uyển Uyển nhíu mày, không hiểu vì sao Mai Tuế Hàn lại tiến vào trước.
“Ngay lần đầu tiên ta chém đứt kết giới, hắn thừa cơ vào trước.”
Giản Hành Chi giải thích, Tần Uyển Uyển chợt hiểu, lờ mờ nhận ra y không vui chuyện gì, nhưng lại không rõ ràng lắm.

Thế nhưng nhìn gương mặt thối này của Giản Hành Chi, nàng chẳng muốn nói thêm câu nào, chỉ bảo: “Nếu người đã nghe, vậy hẳn biết Bạch Vi và Liễu Y Y kết thù có lẽ là vì Lận Ngôn Chi, cho nên không chừng năm đó Bạch Vi đã gặp phụ mẫu ta, ắt hẳn Lận Ngôn Chi tới Liễu gia cũng đã xảy ra chuyện gì.”
“Ờ.”
“Còn có Đạo nghìn kiếp hóa mộng ấy, Tố Đàn Âm phi thăng hơn hai trăm năm trước, ta cũng ra đời hơn hai trăm năm trước.

Ta đoán có lẽ hai người chúng ta có quan hệ, không chừng cô ấy là kiếp trước của ta.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi hờ hững liếc nhìn nàng, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nếu loại cao thủ đỉnh cấp một mình chiến một Tông như Tố Đàn Âm là kiếp trước của nàng, nàng cũng cảm thấy hơi nóng mặt, bèn giả vờ bình tĩnh giải thích: “Ta cũng không dám chắc.

Ta biết ta và Tố Đàn Âm khác biệt rất lớn, ta chỉ nói ra một khả năng thôi, không phải người nói mọi thứ trên đời đều là nhân quả sao? Hẳn ta cũng không vô duyên vô cớ đi tới nơi này, đúng không?”
“Có thể.”
Giản Hành Chi không phủ nhận, hai chữ đơn giản tựa như cố ý phớt lờ nàng.
Nàng cũng không muốn nói nhiều với y, nói xong chính sự bèn xoay người rời đi: “Người luyện kiếm đi, ta về đây.”
Nàng đi một cách dứt khoát, chưa được hai bước đã nghe thấy giọng nói của Giản Hành Chi vang lên từ phía sau: “Nàng không có lời nào khác nói với ta sao?”
Tần Uyển Uyển dừng bước: “Người muốn ta nói cái gì?”
“Nàng không biết ta khó chịu?”
Không đợi Tần Uyển Uyển lên tiếng, Giản Hành Chi đã trả lời luôn giúp nàng: “Nàng biết, nàng thông minh như vậy, ai nghĩ gì trong lòng, nàng đều biết hết.”
“Cho nên?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Ta thông mình nên ta phải nghe lời người, dỗ dành người? Giản Hành Chi, người học tính tình thiếu gia đó ở đâu thế?!”
Nghe vậy, Giản Hành Chi siết chặt kiếm.

Y nhìn Tần Uyển Uyển thật lâu, chỉ hỏi ngược lại: “Ta tính tình thiếu gia?”
“Người…”
“Ta đi cùng nàng đến bây giờ, nàng cảm thấy ta tính tình thiếu gia?”
Giản Hành Chi hỏi xong câu này, tựa như cảm thấy mình thất thố.

Y quay đầu đi, chỉ nói: “Nàng về đi.”
Nói xong, y nhún mũi chân, lui vào trong rừng, ẩn thân trong đó.

Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được đuổi theo y vào rừng, cao giọng hỏi: “Người vì Mai Tuế Hàn đúng không?”
Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển đuổi theo, rút kiếm ngăn kiếm y lại, quát lớn: “Đừng luyện nữa, nói chuyện đi!”
“Tránh ra.”
Kiếm trong tay Giản Hành Chi xoay tròn, Tần Uyển Uyển thuận thế cầm kiếm chém lên.

Kiếm pháp của nàng do một tay y dạy, cả hai vô cùng quen thuộc.

Giản Hành Chi không muốn ra tay với nàng, Tần Uyển Uyển cố ý kẹp chặt hướng đi kiếm chiêu, lần lượt ép y: “Người không thích Mai Tuế Hàn, ta cũng giải thích rồi, ta giữ hắn lại là vì mục đích khác.

Lúc trước, người đồng ý rồi, giữ lại hắn là người bảo giữ, hôm nay người tức giận cái gì?”
“Vậy nàng giữ hắn lại đi!”
Rõ ràng Giản Hành Chi tức giận, kiếm khí chấn động, hất Tần Uyển Uyển, chạy thẳng ra ngoài rừng.
Tần Uyển Uyển đuổi theo y, tiếp tục hỏi: “Không phải ta bắt buộc phải giữ hắn, nhưng người phải nói rõ với ta rốt cuộc Mai Tuế Hàn có cái gì khác biệt? Từ khi ra khỏi Hoang Thành, người đã giấu giấu giếm giếm, ta giả vờ không biết, người tưởng ta ngốc thật à? Cái gì ta cũng nói với người, người thì sao? Người muốn để hắn đi, người nói thẳng là được.

Người nói cho ta biết, hắn có cái gì khác biệt!”
Có cái gì khác biệt?
Giản Hành Chi nghe Tần Uyển Uyển truy hỏi, cảm thấy lòng mình như giấu ngọn lửa.

Lời của Tần Uyển Uyển như gió, gió thổi lửa cháy phừng phừng, thiêu đốt đến mức y bất chấp tất cả.
Nhân duyên trời định, ý trời sắp đặt.
Bất luận y cố gắng thế nào, dường như số phận đều sẽ đẩy nàng về hướng người kia.
“Vì sao Nam Phong có thể giữ, Thúy Lục có thể giữ, Tạ Cô Đường có thể giữ, Lạc Hành Chu có thể giữ, nhưng Mai Tuế Hàn lại không thể? Rốt cuộc hắn khác gì bọn họ…”
“Bởi vì hắn là nam chinh!”
Giản Hành Chi đột ngột quay đầu, cắm mạnh kiếm lên cây sau lưng Tần Uyển Uyển, khống chế nàng trong tấc vuông.
Hai người gần trong gang tấc.

Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn Giản Hành Chi mất khống chế.
“Nàng muốn biết hắn là ai?” Dường như Giản Hành Chi muốn nói cho nàng bí mật lớn nhất được cất giấu: “Được, ta nói cho nàng biết, hắn chính là nhiệm vụ hệ thống giao cho ta.


Hệ thống bảo ta kết nối nhân duyên trời định cho nàng, đo lường tính toán người mà nàng có thể thích nhất, nói cho ta biết tương lai người kia định sẵn sẽ phi thăng cùng nàng.”
“Nàng hỏi ta hắn có gì khác biệt?” Giản Hành Chi khựng lại, y nhìn chằm chằm nàng.

Y muốn khiến bản thân mình bình tĩnh lý trí, không được quá để tâm, nhưng không biết bàn tay siết chặt chuôi kiếm đã tiết lộ cảm xúc của y.
“Từ khi ra khỏi Hoang Thành, ta đã lệch khỏi nhiệm vụ hệ thống.

Từ khi ra khỏi Hoang Thành, ta đã muốn hất cẳng hắn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, ý trời muốn hắn xuất hiện trước mặt nàng, muốn hắn hoàn thành chuyện giáng từ trên trời xuống lúc đầu, muốn hắn cứu nàng.

Ta chém đứt kết giới, nhìn hắn vào cứu nàng, nhìn nàng và hắn hợp tác không kẽ hở, nhìn hắn ôm nàng nhảy ra, mà ta giống như một người ngoài.

Ta cảm thấy ta không thể thay đổi cái gọi là số phận chó má kia!”
“Tần Uyển Uyển, ta cũng biết sợ.”
“Sợ… sợ cái gì?” Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y.
Y nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, siết chặt chuôi kiếm, nghiêm túc mở miệng: “Ta hi vọng nàng đủ mạnh, bởi vì ta sợ nàng sẽ vì một người cứu nàng mà thích người đó.”
“Ta hi vọng nàng được nhiều người đối tốt và yêu mến, bởi vì ta sợ nàng sẽ vì một người đối tốt với nàng mà thích người đó.”
“Tần Uyển Uyển, ta nói cho nàng biết nếu có một ngày nàng thích ai đó…” Y ngập ngừng, thật ra y không có cách nào tưởng tượng được Tần Uyển Uyển thật lòng thật dạ thích người khác, nhưng y vẫn cố gắng nói cho nàng biết: “Vậy đó nên là chính nàng thích, chứ không phải bị số phận sắp đặt.

Nếu không…” Y không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, xoay đầu đi, che giấu sự thảm hại của mình: “Ta không cam tâm.”
Nói xong, y nhanh tay rút kiếm, xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển tựa lên cây, sững sờ nhìn lá cây rơi rụng trong đêm, vẻ mặt hoang mang.

Một lát sau, nàng lại nghe có tiếng chân người giẫm lên lá khô.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi đã bỏ đi nhưng lại quay về.
Y lạnh mặt, hơi mất tự nhiên: “Không nên ở ngoài một mình, ta đưa nàng về.”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn, biết y lo lắng cho nàng, bèn lúng túng gật đầu.
Hai người lẳng lặng đi một trước một sau trong rừng cây.

Giản Hành Chi đi phía trước, y không lên tiếng, nàng cũng không dám đặt câu hỏi.
Rất nhiều thông tin bủa vây trong đầu, mặc dù trực giác của nàng đã sớm nhận ra, nhưng người nọ nói thẳng như thế vẫn làm nàng chấn động không nói nên lời.
Giản Hành Chi đưa nàng đến cửa, lạnh mặt nhìn nàng vào phòng.

Tần Uyển Uyển đóng cửa, lại không kiềm được mở ra một khe, nhìn thanh niên áo trắng đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng.
“Giản Hành Chi.”
“Nói.”
“Người… Có phải người thích ta không?”
“Không thích.”
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, quay đầu bỏ đi.
Tần Uyển Uyển đơ người, nhưng nàng chưa kịp hiểu Giản Hành Chi nói gì, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” ra.
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa nhảy dựng.

Nàng còn chưa lên tiếng, người nọ đã ôm nàng vào lòng, nhấc cách mặt đất nửa tấc, ấn gáy nàng, hôn mạnh lên.
Tần Uyển Uyển trợn tròn hai mắt.

Một lát sau, hô hấp nàng dồn dập, lông mi khẽ run, bất giác túm lấy vạt áo y.
Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn.

Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.
Lòng y vừa chua xót vừa đắng chát, mang theo mấy phần oán giận, lại cảm thấy ấm ức.
Nhưng hôn một hồi, bỗng nhiên sinh ra chút ngọt ngào vô cớ.
Công thành chiếm đất xong, hai người đều thở dốc.

Tần Uyển Uyển cúi đầu không dám nhìn y, sắc mặt ửng hồng, căn bản đứng không vững.
Giản Hành Chi cảm giác cô gái nhỏ tựa vào ngực mình, túm lấy vạt áo, y hơi khó chịu nhắm mắt lại.
“Phải, ta thích nàng.”
Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”
Tần Uyển Uyển không nói, nàng dựa vào y, tim đập cực nhanh, hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vẫn chưa ổn định hơi thở, đang điều chỉnh hô hấp.
Giản Hành Chi thấy nàng im lặng, sự lúng túng trong dự liệu dâng lên.
Y biết Tần Uyển Uyển không phải người biết thẳng thắn từ chối người khác, bèn lạnh mặt nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Nàng không cần cảm thấy xấu hổ, ta không phải kẻ cưỡng ép người khác.

Nàng không thích cũng chẳng sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng, nàng ngủ đi.”
“Ấy? Giản…”
Lời của Tần Uyển Uyển còn chưa nói xong, Giản Hành Chi đã lập tức biến mất tại chỗ.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn căn phòng trống không.

Thật lâu sau, nàng mới hoàn hồn, nhận ra Giản Hành Chi đã dùng pháp thuật Quang độn(*) chạy rồi!
(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.
Nàng chống người lên mép bàn, tức tối ngồi xuống ghế vỗ ngực cho thông khí.
Đồ đểu cáng!
Tần Uyển Uyển nhớ tới sự quẫn bách lúc nãy, tức đến phát khóc.
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Ta đã tỏ tình rồi, vì sao nàng không trả lời?”
Tần Uyển Uyển: “Đừng nói chuyện, ta phải hít thở, thiếu dưỡng khí.”
Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”
Tần Uyển Uyển: “…”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Tần Uyển Uyển: “Giản Hành Chi, có phải người thích ta không?”
Giản Hành Chi: “Không thích.”
Trong nháy mắt xoay người——
“Không đúng, ta thích, ta vô cùng thích, vì sao ta không nói?”
“Nàng hỏi ta lời này là có ý gì? Nàng biết sao? Nàng thông minh như vậy, chắc chắn nàng biết ta thích nàng, thế mà nàng còn hỏi, có phải nàng thích ta không?”
“Chắc chắn là nàng thích ta, nàng đang ám thị cho ta, ta vui quá.”
“Rõ ràng nàng biết rồi mà còn muốn ta nói ra, không biết ta sẽ mắc cỡ sao? Nàng thật xấu, nhưng ta rất thích! Ta rất muốn hôn nàng!”
“Ta và người khác không giống nhau! Ta là người độc nhất vô nhị của nàng! Đúng không?”
Một lát sau ——
Hôn nàng!!!
Sau đó ——
“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”
Kế tiếp ——
“Vì sao không nói? Sao nàng im lặng thế?”
“Tiêu rồi, có phải ta hiểu sai ý rồi không?”
“Thôi rồi, chắc chắn nàng không thích ta, là tự ta đa tình nghĩ nhiều rồi.

Ta phải làm gì đây?”
“Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta, nhưng nàng lương thiện như thế, nàng không biết nói thế nào.”
“Thôi, ta đi chết đây, tạm biệt Uyển Uyển.

Ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa!!!”
Thế là ——
“Nàng không thích ta cũng không sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng.

Nàng ngủ đi.”
“Thuật Quang độn! Ta đi đây!”
Mà Tần Uyển Uyển:
“Oa, có phải y thích ta không?”
“Muốn nghe y nói thích ta ghê.”
“Ôi, hôn tới choáng váng.”
“Đợi đã, người nói bậy bạ cái gì thế?”
“Giản…”
Người đúng là nhanh đến chết tiệt.
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện