“Quay về bàn bạc thôi.”
Tần Uyển Uyển đóng bản đồ lại, gọi mọi người cùng quay về.
Trở lại phòng cho khách, Giản Hành Chi mở kết giới.
Tất cả mọi người tập trung lại nhìn Tần Uyển Uyển trải bản đồ ra, trên bản đồ chỉ có một ngọn núi lớn, dưới chân là một cái khung vuông, trong khung vuông trống rỗng viết hai chữ “Mê cung”.
Bên trên khung vuông vẽ một cửa ra vào, ngoài cửa ra vào là một bản đồ bình thường, điểm cuối đường núi uốn lượn viết ba chữ “Hang Tuyết Thần”.
“Hai cửa ải hợp lại làm một.
Chúng ta xuyên qua mê cung, tiến vào Huyền Sơn, cuối cùng ai lấy được hoa sen băng trong hang Tuyết Thần, người đó thắng.”
Giản Hành Chi đã hiểu quy tắc đại khái, y vỗ tay một cái: “Đáng lý nên đơn giản như thế từ sớm, còn bày đặt kiểm tra đối nhân xử thế gì chứ.”
“Vậy chúng ta có cần chuẩn bị gì không?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhìn sang Thúy Lục và Tạ Cô Đường: “Thúy Lục tỷ tỷ và Tạ Cô Đường có hiểu rõ Huyền Sơn không?”
“Huyền Sơn là cấm địa của Vô Tương Tông, ta không hiểu biết lắm…” Thúy Lục lắc đầu: “Chỉ đành đi tới đâu, tính tới đó.”
“Vậy cứ thế đi.” Tần Uyển Uyển thu dọn đồ đạc, mỉm cười với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta cùng nhau xuất phát.”
“Được!” Nam Phong hào hứng lên tiếng: “Ta chuẩn bị thêm ít đồ ăn.”
“Ngươi chuẩn bị đồ ăn làm gì? Chúng ta không phải đi du xuân…” Giản Hành Chi gõ đầu nó: “Tự mang thêm chút kẹo và hạt khô đi.”
“Giản đạo quân.” Nam Phong bất lực xoa trán: “Ngài đừng gõ đầu ta, gõ đần luôn thì sao?”
Giản Hành Chi nghe vậy bật cười, dựa lên cột nhà: “Gõ đần thì bảo chủ nhân ngươi nuôi ngươi.”
“Nếu chủ nhân chê ta đần thì sao?” Nam Phong vô cùng lo lắng: “Ta còn muốn theo chủ nhân phi thăng nữa.”
“Vậy ta nuôi.” Giản Hành Chi mỉm cười ôm nó lên, đi ra ngoài: “Đi, ta dẫn ngươi đi tắm, nàng ấy không nuôi, ta nuôi giúp nàng.”
Nghe thế, rốt cuộc Nam Phong cũng yên tâm hơn.
Giản Hành Chi mang Nam Phong ra cửa, mọi người nhìn nhau, xác nhận không có việc gì liền tạm biệt Tần Uyển Uyển, ai về phòng nấy.
Giản Hành Chi ôm Nam Phong ra cửa, trời chiều đang ngả về Tây, thái dương chiếu rọi đình viện ấm áp.
Giản Hành Chi bưng chậu múc nước ra, đặt Nam Phong vào chậu, cầm bản chải nhỏ bắt đầu chà vỏ cho nó.
Nam Phong dán lên chậu, nhỏ giọng nói: “Giản đạo quân, ngài nhẹ tay chút.”
“Chà cho ngươi mà đỏi hỏi nhiều thế.” Giản Hành Chi giội nước cho nó, sức lực trên tay nhẹ hơn một chút: “Được rồi chứ?”
Nam Phong không lên tiếng, ngâm mình trong nước ấm, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tần Uyển Uyển dọn dẹp xong đồ đạc bước ra cửa, nhìn thấy Giản Hành Chi đang giúp Nam Phong tắm.
Nàng ngồi trên bậc thềm, nhìn Giản Hành Chi tắm rửa cho Nam Phong.
Trong suốt hành trình của bọn họ, mặc dù Nam Phong là linh sủng của Tần Uyển Uyển nhưng cũng là một yêu quái nam, hầu hết đều do Giản Hành Chi chăm sóc nó.
Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong bị chà trong chậu gỗ, chống cằm hỏi: “Sao đột nhiên lại tắm cho nó?”
“Tự nó không thích tắm.” Giản Hành Chi chê trách: “Chẳng phải ngày mai gặp phụ mẫu nàng sao?”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế thì ngây người, Giản Hành Chi nghiêm túc chà rửa Nam Phong, dường như hơi ngượng ngùng: “Tắm nó sạch một chút, tăng thêm thể diện cho nàng.”
Nghe vậy, Nam Phong lén lút dời mắt nhìn Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, ngày mai sắp gặp phụ mẫu người rồi?”
“Ai biết được?” Tần Uyển Uyển không khẳng định.
Thấy Nam Phong đã tương đối sạch, Giản Hành Chi cầm một chiếc khăn bọc nó lại, lau sạch rồi đặt dưới đất, cảnh cáo nó: “Đừng để dơ, nếu không ta đánh ngươi.”
“Biết rồi.” Nam Phong không vui, lắc lắc đâu, bò về phòng mình.
Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong rời đi, Giản Hành Chi đứng dậy đổ nước, làm xong hết thảy liền ngồi xuống cạnh nàng, ngẫm nghĩ một lúc rồi ngượng ngùng hỏi: “À ừ… Uyển Uyển, nàng nói xem ta có nên chuẩn bị chút lễ vật không?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, kinh ngạc xoay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Chuẩn bị lễ vật làm gì?”
“Lần đầu tiên gặp phụ mẫu nàng…”
Giản Hành Chi ngập ngừng nói không hết câu, Tần Uyển Uyển mỉm cười hỏi: “Gặp hay không còn chưa biết, sao người có lòng tin thế? Lỡ ngày mai không gặp được thì sao?”
“Không gặp thì tìm tiếp…” Giản Hành Chi đáp một cách nghiêm túc: “Đã gặp mà không để lại ấn tượng tốt, lỡ…” Giản Hành Chi không đủ tự tin: “Lỡ họ không thích ta thì sao?”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi không có chút lòng tin nào, không khỏi bật cười: “Người sợ cái gì? Không thích thì người đánh họ đi?”
“Xí.” Giản Hành Chi biết Tần Uyển Uyển nói đùa, xoay đầu đi: “Nàng tưởng ta ngốc à?”
“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển đặt tay lên vai y, an ủi: “Họ chắc chắn thích người.”
“Cái này chưa chắc…” Giản Hành Chi tự biết thân biết phận, móc một bình rượu hồ lô trong túi Càn Khôn ra, thờ ơ nói: “Trước giờ ta không được người khác ưa thích, lúc trước ở sư môn cũng chẳng ai để ý ta.”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói, suy nghĩ rồi hỏi: “Đừng lo lắng, nếu họ không thích người, ta sẽ nói với họ.”
“Nàng nói đấy.” Giản Hành Chi vui vẻ, tay cầm hồ lô chỉ vào Tần Uyển Uyển: “Nàng đừng gạt ta.”
“Gạt người làm gì?”
Tần Uyển Uyển cầm hồ lô rượu của y, Giản Hành Chi bất mãn lẩm bẩm: “Nói cứ như nàng chưa từng lừa vậy.”
“Người nói gì?” Tần Uyển Uyển uống một ngụm rượu trong bình, quay đầu nhìn y.
Giản Hành Chi lập tức hắng giọng: “Ta… ta